Căn phòng khách bỗng trở nên nhỏ hẹp dưới con mắt nó. Toàn bộ khuôn mặt của ba người trong phòng giờ nằm gọn trong đôi tròng mắt ngân ngấn nước. Thế là đã đủ hiểu ra mọi chuyện.
Bố nó nhìn nó với khuôn mặt vẫn tươi cười, ông ngoắc tay với nó:
* Đây đây!! Con trai chú đấy!! – ông quay sang phía D đang như chết lặng nhìn ông, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng…
* Tại sao ông lừa tôi…!!! – nó hét lên, nắm đấm đấm mạnh khiến cánh cửa kính vỡ tung ra hàng trăm mảnh. Cả người nó run lên, bàn tay tím thâm không còn chút cảm giác.
Tiếng cửa kính vỡ chát chúa làm cho tất thảy mọi người giật mình. Nhất là bố nó. Ông nhìn nó ngạc nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra.
* Cái gì thế!! Có chuyện gì à!!! – ông nhìn nó chăm chăm.
* Tất cả các người… tất cả các người lừa tôi!! – nó chỉ tay vào cả ba người trong phòng!! – Tôi căm thù các người!!! Tiếng hét của nó dội lại trong căn nhà nhỏ. Xa dần, nhỏ dần nhưng đọng lại bên tai nó, văng vẳng.
Quay lưng bước ra khỏi nhà, nó nhảy thẳng lên chiếc xe máy duy nhất của gia đình phóng đi. Bàn tay bố nó bị nó gạt phắt ra một cách thô bạo và lỗ mãng. Người đã dạy nó biết bao điều trong cuộc sống, người mà nó nghĩ không bao giờ lừa dối nó, người mà khắc sâu trong tâm trí nó một điều «không bao giờ được làm việc trái luân thường đạo lý», người mà nó sẵn sàng trả lời là «bố em» khi được cô giáo hỏi «ai là thần tượng của em» khi còn nhỏ không chút phân vân thì giờ đang lừa dối nó. Nó không cần thiết nữa. Ông ta không làm được việc ông ta nói, vậy mà dạy nó ư. Nó không cần người đàn ông đó là bố mình…
Ngồi dưới cái trạm xe buýt nhỏ hẹp, một mình nó lặng đi bên cạnh chiếc xe máy đang dựng dưới tán cây. Từng giọt nước mưa theo gió len lỏi ướt đẫm khuôn mặt đang trắng bệch đi không hiểu vì lạnh hay vì đói. Bầu trời tối u tịch đầy những tia sét ở khắp nơi. Vậy là nó đã bỏ nhà đi. Trong đầu nó vang đi vang lại câu nói «bố lừa mình rồi!! Còn những ai lừa dối mình đây». Giờ nó thấy nó như một thằng ngốc. Tất cả mọi người trong gia đình đã đóng một vở kịch quá hoàn hảo với nó. Tại sao chứ, tại sao không cho nó biết sự thật, tại sao bố nó lại làm cái nghề mà nó không thể chấp nhận được ấy cơ chứ. Để bây giờ, người gánh chịu lại là nó. Nó căm hận tất cả những con người ấy, nó sẽ sống theo cách của nó. Bằng chính sức của nó…
Chiếc điện thoại lại sáng lên lần thứ không biết bao nhiêu trong ngày, nó nhìn số máy của bố nó một cách trầm ngâm, nó sẽ không bao giờ nghe máy của ông nữa. Nhét chiếc điện thoại vào túi quần, nó nổ máy xe, với vài trăm nghìn trong túi trước hết nó phải kiếm chút gì ăn rồi mới nghĩ tiếp được…
Chiếc xe dừng bên hàng bánh bao nhỏ, mùi hương ấm nóng tỏa ra làm nó đói cồn cào.
* Bà ơi bán cho con hai chiếc bánh bao ạ!! – nó cúi đầu dưới chiếc ô to lớn bao trùm lấy chiếc xe bé nhỏ.
* Của con đây!! – chiếc bánh bao thơm lừng đến tay nó truyền vào đó hơi ấm xua tan đi cái lạnh của những giọt nước mưa!! – Vô đây ăn đi con, ngoài đó làm chi mà người ướt hết vậy.
Bà cụ ngoắc tay nó vào trong, đưa chiếc ghế nhựa đã xỉn màu đi vì gió và nắng. Nó ngoan ngoãn tắt khóa xe ngồi vào trong đó, bàn tay còn lại vuốt những giọt nước mưa lòng thòng trên mặt.
* Bà ơi bán cho chúng con mấy cái bánh ạ!! – tiếng lao xao của hai thằng nhóc vang lên bên cạnh!!
Nó nghiến ngấu ăn cái bánh bao, mắt nhìn hai đứa trẻ. Hai đứa bé gầy gò, trên tay là một xấp tiền lẻ đủ các mệnh giá từ 200 đồng cho đến 1000 đồng. Tấm bạt trên đầu làm bắn những tia nước nhỏ lên chiếc nồi bốc khói nghi ngút. Hai đứa trẻ ngồi canh nó, những cái vai trần run lên vì lạnh dưới lớp áo ba lỗ đen kịt đất.
* Này hai đứa!! – nó quay sang hai đứa bé đang đợi bánh!! – Hai đứa ngủ ở đâu đấy!! – Nhìn qua là đủ hiểu mấy đứa bé này toàn trẻ em hè phố, theo như nó biết thì lũ trẻ này thường có chỗ ngủ quanh đây, mà nó thì đang cần một chỗ ngủ miễn phí.
* A bỏ nhà đi bụi phải không!! – Một đứa vừa ăn vừa nhìn nó. Đôi mắt thằng bé cho thấy nó đang khẳng định chứ không phải đang hỏi. – Anh qua chỗ bọn em ngủ cũng được.
* Xe của anh đấy ạ!! – Đứa còn lại chỉ chiếc xe của nó!! – Chốc anh đèo bọn em ha!! Em chưa được ngồi trên xe máy bao giờ!! – Đôi mắt nó long lanh lên nhìn theo những đường nét chiếc xe đang ướt mưa.
* Được!! Ăn tiếp đi anh trả tiền cho!! – Nó xoa đầu đứa ngồi cạnh!! – Đúng là chỉ có trẻ con mới không biết lừa dối!!
…
* Hú hú hú…!! – đứa bé ngồi phía trước nó hú lên át cả tiếng mưa rơi, phía sau lưng thằng nhỏ còn lại đứng cả lên yên xe mới đủ cao để che cho nó bằng cái bạt nhỏ. Mặc dù giờ đây thì cả ba đã ướt từ đầu đến chân rồi!!
Con phố trời mưa chỉ còn những ánh đèn đường vương vất lại chút ánh sáng mờ ảo, đôi khi một vài chiếc xe ngược chiều phóng qua làm những bùn đất bắn lên chiếc áo giờ đã trở nên trong suốt bởi nước mưa.
* Vào đây nè anh!! – Thằng bé ngồi trước chỉ tay.
Theo hướng chỉ, chiếc xe tiến vào con hẻm đen thui. Những căn nhà quay lưng lại con hẻm che khuất những ánh đèn đường, ánh sáng hắt lên từ đằng xa như những mặt trời đang hừng đông từ mọi hướng.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Sóng Gió Năm 1979