Chap 2x (quên cmn là chap bao nhiêu rồi) cơm bụi và cây phượng.
Tay cầm chiếc bánh mì, miệng nhai ngồm ngoàm. Nó lang thang trong sân ga nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Cái ga tàu được xây bằng loại đá lốm đốm xanh trắng trong bóng tối lờ mờ trông như một pháo đài kiên cố. Những ô cửa nhỏ để bán vé với lớp kính đã đen kịt đi theo thời gian. Duy nhất còn một ô còn có vẻ có bóng người. Phía bên là chiếc cửa sắt nặng trịch đang vang tiếng gọi nhau của mấy người khuân vác. Mưa đã nhẹ hạt, giờ chỉ còn là những giọt nước vô tình lạc khỏi những đám mây đen đã bỏ đi đâu mà rơi xuống. Nó lững thững lạc lõng giữa những khoang cảnh ấy, trong đầu nó cũng chả hi vọng gì sẽ kiếm được một công việc ở cái khu này ngay lần đầu xuất hiện. Nhưng cũng đâu thể ngồi không được, nó tự thôi thúc chính bản thân nó bắt đầu ngay một cái gì đó để chuẩn bị cho cái cuộc sống tự lập sắp tới.
Chiếc tàu đi chầm chậm tiến vào ga, không ồn ào, không sáng lòa đèn pha như nó từng thấy ở những cái ga khác. Con tàu như một chú trâu già, từng bước, từng bước dừng chân rồi bất ngờ sau tiếng thở dài hắt ra, một tiếng “xifiiiiiii…” chú ta nằm phịch xuống nghỉ, ngơi sau quãng đường dài có lẽ hàng trăm cây số. Những người khuân vác bắt đầu công việc của họ, những toa đầu với đủ các loại hàng hoa trên trời dưới đất được mang xuống, nào là hoa quả, nào là bàn ghế... Những người ăn mặc có vẻ chỉnh tề hơn họ thì luôn mồm những câu mặc cả, những câu nhắc nhở thậm chí là chửi đổng vang lên sau mỗi lô hàng chạm đất. Nước mưa sáng bóng những bắp tay khỏe mạnh của những người lao động. Người thì có lẽ chỉ hơn nó vài tuổi, người thì trên đầu, trên mai tóc đã lấm tấm ánh bạc. Vài ba những người chưa có việc thì đứng ngồi không yên mỗi lần có ai đó chạy đến để tìm. Nó cũng phải làm gì thôi...
Vứt cái túi bóng đựng bánh vào cái thùng rác có lẽ từ thời...tiền sử. Nó lật đật chạy về chỗ những người đang đợi việc ấy. Cũng phải thử mới biết được chứ. Luồn qua những người đang đi ngược chiều với những bao tải sực mùi măng chua trên vai nó chầm chậm đi về chỗ đang lố nhố mấy cái đầu.
- Anh chuyển gì để em làm!!
- Mấy người anh ơi! Nặng không!!
Nó ngờ người, cái đám ấy lao xao lên xồ đến như thể sắp vồ lấy nó làm cho chân nó bất giác lùi lại. Cười một điệu cười ngơ ngơ:
-Ơ...ơ...không! Em ra đây tìm việc mà!! – nó gãi đầu.
Hàng loạt cái chép miệng, những câu ui giời và một vài cái cười phì của họ bị át đi vì tiếng chân hối hả. Nó ngồi lên cái càng xe bò mà nhìn đoàn người hết vào lại ra trên mấy cái khoang tàu bé nhỏ. Bỗng bụng nó sôi ùng ục, một cái bánh mì bé xíu sao mà đủ một thằng thanh niên đang tuổi ăn tuổi lớn như nó no được cơ chứ, nó chợt nhớ lời bố nó từng nói “ăn gì thì ăn không có hạt cơm vào bụng là không được”.
- Ở đây có quán cơm nào không anh ơi!! –nó hỏi người bên cạnh.
- Có! Nhưng mà chưa mở đâu!! Bà chủ còn đang mua hàng kia kìa! – anh chàng thanh niên với điếu thuốc trên miệng chỉ tay.
Ngay bên nó vài bước chân một người phụ nữ to béo, da đen xạm. Bà ta mặc bộ quần áo đen từ đầu tới chân càng khiến cho cái màu đen của da và quần áo như thể là một. Từng mảng thịt trên người nằn theo nếp quần áo xệ xuống cùng lớp vải. Nhìn qua có lẽ bà ta chắc hơn 40, 45 tuổi. Nếu không phải nhờ ánh đèn có lẽ nó đã nghĩ trước mặt nó đang là một con gấu mất rồi. Cái bị lớn trên tay đầy ắp những thứ đủ các loại củ quả thịt cá, nhiều đến nỗi có lẽ sắp cái bị phình ra một cách quá khổ.
- Bà Yến ơi có người kiếm quán cơm này!! – anh ta gọi với ra.
- Đâu!! Kiếm quán cơm à cháu!! Đợi bác mua đồ rồi ra quán luôn!! Ngay kia thôi! – bàn tay đen xạm đầy những vết chai chỉ về cái gian nhỏ!
- Nhanh không ạ!! – vừa nói nó vừa đứng dậy đến cạnh xem những thứ bà mua.
- Nhanh thôi!! – không nhìn nó bà tiếp tục lựa.
Phía dưới những bao tải đầy những củ khoai tây đang bị xóc lên, từng củ từng củ thoắt thoắt dưới tay bà được cho vào cái bị mà chẳng hề rơi rớt cứ như ảo thuật.
- Ba nghìn hai nhá!! – nói với người phụ nữ đội chiếc nón lá, tay vẫn không ngừng nhặt! – Được không?
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Tuyệt Thế Võ Thần