Logo
Trang chủ
Chương 54

Chương 54

Đọc to

- Cái cây ấy đúng từ hồi ông nội tao nó đã to thế rồi đấy! Trước định xây ga ở đấy nhưng người dân phản đối lên người ta không làm. Còn giờ thì mấy bố trên tổng trên huyện gì đấy kêu là nó rụng lá nhiều quá làm công nhân quét khổ lên chuẩn bị chặt mnr! Thấy cái cần cẩu dưới chân nó không!! Chắc tí nữa làm đấy. Đùa chứ muốn chặt cái cây này chắc phải mất cả tháng, chặt đi cũng chỉ để mấy ông ấy mở rộng với chả xây nhà nghỉ ấy ông ấy ấy mà! –tiếng thở dài kết thúc câu chuyện vỏn vẹn của chú.

- Cái cây này mà chặt chắc tôi cũng chuyển thôi ông ạ!! –bà chủ quán với hai đĩa cơm rang trên tay vừa đến chỗ nó vừa nói. –Không có cái cây này che thì cái chỗ này sao mà trụ nổi đây! Mưa gió bão bùng có mà chết!!

Dứt câu nói bà cũng đi vào trong lắc đầu chán nản!

-Tính ra bà cũng thuộc dạng yêu quái thành tinh ở cái xó này rồi nhỉ? –vừa cười ông vừa nói - Cái lớp của tôi với bà bám trụ ở đây cũng hơn 40 năm còn gì nữa!!

-Tôi thì từ quê lên đây năm 90 thôi!! Mấy năm nữa chắc cũng không còn sức mà làm rồi!! Trông chờ vào thằng con chứ biết sao!!

-Ai bảo bà ăn cho lắm vào vừa xấu vừa béo chẳng không lấy được chồng!! Lấy chồng đẻ vài đứa vào thì giờ có phải sướng không! – ông chú méo mặt với nó ra hiệu rồi cúi xuống ăn như chưa nói gì.

-Này nhá lão! Nhìn lại hàng nhá!! Con này mà muốn khối đứa lấy nhá!! –miệng vừa cười tay bà chủ quán vừa vung con dao lên dọa ông chú!

-Thế thằng con nuôi của bà sắp ra trường chưa!!

-Sắp rồi!! Cuối năm nay thôi! –trên khuôn mặt khắc khổ rám nắng của bà dãn ra, tay ngừng băm chặt trong vài giây rồi tiếp tục. – Miễn sao còn nó là tôi còn làm được!

-Vậy thì đừng có cho nó biết nó là con nuôi!! Giữ xuống mồ đi!...

Ngoài trời đã sáng, ánh nắng mặt trời chiếu xuống xuyên qua những lớp gạch ngói xuống cái quán, tay đỡ hộp cơm nó mua để mang về cho Thư!! Không biết giờ này cô bé đã dậy chưa. Nó bước đi lững thững trong đầu đầy những ý nghĩ mông lung. Phía sau lưng tiếng động cơ của cần cẩu bắt đầu nổ máy, nó bước đi mà chẳng buồn ngoái lại...

.
.
.
.

Nó mở cái cửa hết sức nhẹ nhàng mặc cho cái tiếng kẽo kẹt phủ nhận toàn bộ công sức của nó. Trước sân là chiếc xe máy mà nó cứ ngờ ngợ đã thấy ở đâu đó. Bước đến căn phòng cuối cùng đang sáng đèn. Vậy là cô bé dậy rồi. Đặt tay lên cửa toan bước vào thì nó nghe tiếng của Thư

- Ông bà cụ chủ nhà mất rồi!! Giờ tiền trọ các con cụ lấy để hương khói với chi cho các khoản tu sửa ạ!! Thành ra là tiền trọ cũng không mắc lắm!! –cô bé đang nói chuyện.

- Thế này ở hai người thì được chứ thêm thằng Hải vào thì chết à!! – tiếng phụ nữ quen thuộc cất lên làm nó rụng rời chân tay...

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Vẫn Là Thằng Lặng Lẽ Đi Sau Em Và Nó
BÌNH LUẬN