- Ba nghìn rưỡi!! – vừa lắc người phụ nữ vừa trả lời!
- Ba nghìn hai thôi!! Ngoài chợ tôi mua theo cân còn được nhiều hơn! – bà ta móc ví.
- Thế thì lấy củ nhỏ thôi! Chọn toàn củ to thế tôi lỗ vốn à!! – người phụ nữ nhăn mặt.
- Ba nghìn ba! Được chưa!! Nhanh tôi về không khách đợi đây này! – bà ta đưa tiền trong khi người phụ nữ kia cố đổi mấy củ trong cái bị bằng mấy củ nhỏ hơn.
- Xong chưa bà! – một ông chú với chiếc áo mặc đã bị cởi ra làm khăn lau mồ hôi hỏi to – Tôi cũng đói lắm rồi!! Cho xin suất nào!!...
- Mai có gì gọi tôi nhá!! Vừa đỡ phải ra chợ tốn xăng lại vừa rẻ hơn được mấy nghìn!! –vừa nói bà ta vừa vẫy hai người nó.
.
.
.
.
Ngồi vào cái bàn bằng nhựa cao ngang hông, nó khó khăn tìm cách để chân. Cái quán tồi tàn với những bức ảnh chụp đồ ăn trên tường đã rách hết mép vì thời gian. Nền đất không ướt nhưng mùi mưa vẫn phảng phất. Trong bếp tiếng xào nấu, xoong chảo leng keng vang lên. Nó chả còn lựa chọn nào ngoài ngồi cùng bàn với ông chú vừa nãy khi mà mấy cái bàn kia đều nghe tanh tách những giọt nước mưa dột xuống.
- Đùa chứ cái gian hàng này từ thời chống quân Nguyên à chú? –nó nói với người ngồi trước mặt.
- Từ thời bao cấp!! Của hợp tác xã đấy! Cái này của nhà ga quản lí trước đây. Bà ấy thuê làm quán cơm ấy mà, chắc cũng phải gần hai chục năm rồi! Sửa không được sửa, bỏ thì không có chỗ nào đành phải chịu chứ sao!
- Gần hai chục năm! –nó nhắc lại mồm há hốc ngạc nhiên, lúc ấy có khi nó mới ra đời, vậy là cái quán này bằng tuổi nó chứ chả chơi!
- Ừ thì từ hồi ông già chú còn bé tí đã có rồi mà!! Mày nhìn cái cây phượng kia không!! –vẫy vẫy nó ông chỉ về phía sau tòa nhà.
Nó với đầu ra nhìn. Trước mặt nó là cái cây to nhất nó từng thấy trong cuộc đời, cây phượng thì nó thấy nhiều rồi nhưng một cây đại thụ thế này thì quả thật nó quá là ngạc nhiên. Nguyên cái gốc cây thôi mà tầm nhìn của cái cửa đã không bao hết được rồi. Kéo ghế nó nhìn cho kĩ. Giữa cái khoảng trời mênh mông những cái cành cây già cỗi xù xì đâm ra tứ phía như những cánh tay lực lưỡng làm nó cảm giác những cánh tay ấy đang là giá đỡ cho cái bầu trời vậy, lá phượng vẫn xanh ngắt một màu trái ngược hẳn với những vết loang lổ rêu phong. Ngồi phía trong làm nó không nhìn thấy ngọn. Nhưng với cái tầm nhìn này cũng đủ để thấy những ngôi nhà xung quanh đối với cái cây chỉ như những đứa trẻ đang tập bò tập đi ngước lên nhìn ông, bà của chúng, tuy khom lưng vì tuổi già nhưng vẫn là một tầm vóc quá cao so với một đứa trẻ. Từng lớp, từng lớp những cành vươn ra che cho những mái nhà quanh nó như những cái ô khổng lồ!! Giờ thì nó hiểu sao lúc nó đứng trước quán không thấy giọt mưa nào rồi. Nó tự hỏi nếu là mùa hè cái cây này mà ra hoa thì không biết sẽ thế nào nhỉ?
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Đại Quản Gia Là Ma Hoàng