**Chương 2**
Nghe câu này xong lòng em mừng như nghỉ Tết, càng tin tưởng vào giả thiết ông trời cho ta gặp nhau.
- *Hí hí* thế nhà “chị” ở đâu? - em nhấn mạnh chữ chị
- Ờ ừm… nhà chị ở… chỗ nào nhỉ? (Bó tay)
- Cần gọi 113 dẫn về không?
- Í dạ… à à nhớ rồi… ở ABCDXYZ… biết không cu?
- Gọi em với cu nữa là dẫn ra biên giới đấy -.- à mà ABCDXYZ ở đâu nhể? - em tự hỏi mình
Ơ cái đm, bỗng em sực nhớ ra, ABCDXYZ là cái biệt thự cạnh nhà mà, mấy ngày nay có mấy cái xe dịch vụ khuân đồ liểng kiểng vào trong là nghi nghi có người chuyển đến rồi, ai ngờ… Trong lòng em bỗng run lên vì sung sướиɠ, thầm cảm tạ ông trời, tổ tiên ông bà đã tạo cơ hội cho thằng cháu đích tôn duy trì nòi giống (phụ thân em là con út) mà lại đúng con nhà đại gia nữa chứ.
- Ờ ờ nhớ ra cái nhà nó rồi (quá rõ là đằng khác), xuống yên sau đây đèo tới cho
- Thôi mà chỉ luôn đi chị đang vội.
- Nhanh không là ra biên giới bây giờ!!
- Rồi rồi, gì đâu… hứ!
Hí hí, bẫy thành công. Lâu lắm rồi mới được đèo gái (nói trắng ra đã được đèo lần éo nào đâu). Đưa em gái cầm hộ cái cặp lồng thần thánh, nhấc cái đít lên đặt vào cái yên trước, em vặn khóa rồ ga (điện) và phóng về đằng trước với tốc độ… nhanh hơn của người đi bộ một chút (xe hỏng phanh mà phóng nhanh thì có mà ôm nhau lên bàn thờ).
- Ê NÈ! đây đâu phải nhà chị đâu, nhà chị đâu bán đồ ăn nhậu đâu!
- Ai chả biết, ngồi im đây đi có việc đại sự (mặt ngầu ngầu)
- Cái #$%&$& - gái chửi thầm nhưng đủ để em nghe thấy
Giật cái cặp lồng ra từ tay gái, em đi lừng lững vào quán nhậu như khách VIP trước sự ngưỡng mộ của mấy anh công nhân quần đốm trắng ngồi bàn (chuyện, đèo gái xinh đi mua bia mà).
- Cho em xin một cặp lồng bia chị ơi
Cái quán nhậu này đã quá quen với cái cặp lồng huyền thoại rồi.
- Bạn gái hả em? - chị bán hàng bụm miệng hỏi nhỏ
- Gái mợ gì nó, của nợ đúng hơn - nói rõ to cho gái nghe thấy, tay phẩy phẩy, mặt ngầu ngầu quay ra liếc gái thì…
*ĐOÀNG*, hai viên đạn từ mắt gái bay ra như lời cảnh báo là thằng em bước ra đây là chết với bà
- Rồi em ơi, chị xin 5 ngàn (bia hồi đó rẻ thật, mà chắc là khách hàng thân thiết nên chị giảm xíu)
- Ơ chị buồn cười nhỉ, em xin bia chứ em có mua bia đâu mà tiền nong?
- Đằng sau còn mấy cái cốc với đĩa bẩn đó em - chị liếc một cái lạnh lùng
- Nhanh lên CU ơi không muộn rồi!
Gái hét rõ to làm em được một phen xí hổ ngượng chín mười mặt với chị bán bia. Trả tiền trong tủi nhục hòa vào tiếng cười đểu của chị nhân viên, em chạy lẹ ra leo lên xe một mạch rước nàng về rinh. Gái không quên lườm liếc em mấy cái cảnh cáo.
- Á chùi ui - em hét toáng lên sau cái bấu rõ thấm của gái
- Nãy gọi ai là của nợ hả? - gái bắt đầu cuộc hành xử
- Dạ em “chin nhỗi” (nhại lại cái này của gái), mà đang cầm lái nha, thích đồi thông hai mộ hả?
- Gớm quá ông, mà cu tên gì nhỉ?
- Tên D, èn dú?
- Chị tên N, nhà cu trong khu này hả?
- À ừm.
- Nhà đâu vậy?
- Lát biết liền à - em cười nham hiểm
- Hả? - gái bàng hoàng
Lượn lờ một lúc thì tới nhà em, em cố tình đi lòng vòng để tận hưởng cái cảm giác có con gái ngồi sau lưng, phê quá hế hế (mặc dù bụng đói meo), nhấc đít lên, lấy cái cặp lồng từ tay gái, mở cổng ra cảm ơn rồi vẫy tay một cái để chào gái.
- Ơ… - gái há mồm ngơ ngác nai vàng
- Ơ cái giề? À…
Chết mẹ, quên mất không chỉ nhà cho gái. Ngại quá.
- Địa chỉ cần tìm ngay bên phải đấy!
Gái ngớ người ra, quên không liếc em một cái thật sắc, phóng xe qua căn biệt thự rồi gọi người ra mở cổng cho gái dắt xe vô (vì là biệt thự nên phải xây rộng rộng xa với nhà em ra một chút, em tả gần thôi chứ chả gần mẹ gì đâu). Gớm, lườm nguýt cả ngày giời không chán, cơ mà vẫn xinh mới chết em, gì đâu mà xinh dữ vậy. Công nhận trêu mấy em xinh xinh vui phải biết.
- Mày làm cái khỉ gì mà giờ này mới mò về hả? Biết phụ thân mày đói sắp ẹo đi rồi không? - phụ thân em xa xả
- Dạ bẩm con bị tắc đường ạ.
- Mày đi bộ mà cũng tắc đường hả, bịa chuyện nó quen, cẩn thận tao cho ăn dập đấy!
- Dạ phụ thân nương tay ạ - em cười xòa
- Cẩn thận đấy, vào dọn cơm đi.
- Tuân chỉ.
Đấy, cha con nói chuyện trong nhà như phim Tàu, làm cho căn nhà bé nhỏ trở thành cái hoàng cung.
- Sao hai bố con mày chưa ăn cơm, lại còn chưa dọn cơm nữa?
Vâng, mẹ em đấy, làm việc từ sáng tới tối, trưa ghé qua nhà ăn cơm. Nói chung nhà em đầm ấm nhất là buổi trưa, vui vỡi đới.
À mà mai đi học lại rồi, buồn thiu (lúc đó còn đang được nghỉ hè)
Chương 2 hết rồi, có gì mấy bác comment ủng hộ em tiếp nha, em đang hứng yêu các bác