Logo
Trang chủ

Chương 106

Đọc to

Cả buổi chiều tôi ngồi học anh văn dưới sự "giám sát" nghiêm ngặt của "cô giáo" QC. Phải công nhận cách em ấy dạy từ vựng khá hiệu quả, vốn từ của tôi cải thiện rõ rệt sau đó. Nhờ em bé giúp đỡ trong một thời gian ngắn, tôi đã có phương pháp học tiếng Anh hiệu quả, đủ điểm IELTS để nộp hồ sơ du học ở một trường khá tiếng tăm. Tôi biết ơn QC nhiều lắm.

5 giờ chiều, sau 2 tiếng chăm chỉ luyện công, tôi quyết định nghỉ. Tôi có cái tật cứ học lâu là đầu óc lại xây xẩm, buồn cười thật. Mẹ tôi bảo đó là bệnh lười, tôi không tin, tôi nghĩ học cũng phải có giới hạn, nhồi nhét không khéo lại "xôi hỏng bỏng không".

- "Uống gì anh lấy cho?", tôi hất hàm.
- "Nhà mình có nước gì?", QC vuốt ve con Miu.
- "Có nước lọc không đá và có đá."
- "Thế mà hỏi như nhà hàng bán tạp hóa không bằng!", em nguýt.
- "Hehe... thế uống gì?", tôi nhe răng cười.
- "Có đá đi. Cho em nhiều đá vào. Đang nóng muốn chết!", cô bé ra lệnh.

Nói rồi em nhấc con Miu lên rồi ôm chặt vào lòng. Con Miu ngày thường tròn quay như quả bóng, hôm nay bị QC ôm, thân hình nó biến dạng trầm trọng. Tôi sợ QC cứ làm thế này kiểu gì cũng có ngày tôi không nhận ra con mèo thân thương của mình. Ấy vậy mà con Miu cứ nằm yên cho em bế, đôi mắt nó lim dim, gương mặt nũng nịu như một chú mèo con đang nằm trong lòng mẹ.

Nhắc đến con Miu tôi mới thấy tội nghiệp nó. Năm nay nó 2 tuổi, tính cả tuổi mụ là 3. Nói chung là đã đủ tuổi làm cha làm mẹ. Nó là con mèo gái. Tôi biết nó cũng có khát khao làm mẹ như bao con mèo gái khác. Nhưng khổ một điều, cả mẹ và tôi đều rất thương nó, chỉ sợ khi nó bầu bì sẽ mang con đi chỗ khác mà không về nữa, nên cả hai đã đi đến quyết định đau lòng là... đặt vòng cho nó năm nó tròn 1 tuổi. Có lẽ đó cũng là lý do tại sao càng ngày nó càng mập và sống như bà tướng trong cái nhà này. Nó thích cá, không có cá đừng hòng nó động vào. Cá mà có xương, nó nhè xương lại. Nói chung, nó là một con mèo "con nhà lính, tính nhà quan".

Tôi cầm lon nước ngọt ướp lạnh dí vào cánh tay QC. Cô bé giật nảy mình, khiến tôi cười bò.

- "Lạnh quáaaaaa!", em hét lên rồi cầm lon nước ngọt lao về phía tôi.
Tôi xua tay đầu hàng:
- "Thôi thôi! Không chơi nữa!"

Câu nói của tôi không những không khiến em bình tĩnh lại mà còn làm cho cô bé càng điên tiết hơn.
- "Nghịch đã đời rồi bảo không chơi nữa hảaaa!"

Tôi ù chạy trong ánh mắt bất lực của QC. Dại gì mà đứng lại. Chạy đến một chỗ an toàn, tôi quay lại nhìn em. Cô bé đứng chống nạnh, môi bặm lại nhìn vừa tức cười vừa đáng yêu. Tôi tự hỏi mình rằng liệu QC có biết em đáng yêu thế nào...
 

Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Tại Tu Tiên Giới Vạn Cổ Trường Thanh
Quay lại truyện Vị tình đầu
BÌNH LUẬN