- "Tối nay em có muốn đi xem lớp anh tập văn nghệ không?"
- "Có chứ, hihi."
- "Thật sự là không muốn cho em đi cùng chút nào cả", tôi tỏ ra suy tư.
- "Why???", em trợn tròn mắt.
- "Vì anh nằm trong đội múa phụ họa. Mà anh tự biết người anh cứng như gì ấy, kiểu gì cũng tạo cơ hội cho em thỏa sức mà cười", tôi giải thích trong khổ sở.
- "ĐẤY... LÀ... LÍ... DO... TẠI... SAO... EM... MUỐN... ĐI...", QC nói từng từ một cách rõ ràng và mạch lạc.
- "Mà thôi! Anh nói thật đấy. Ở nhà đi. Buổi tối ra đường lạnh ghê lắm. Anh không cam lòng thấy em co ro như con mèo hen đâu", tôi năn nỉ em bằng giọng đầy thương cảm.
- "Anh đừng lo, em chịu khổ quen rồi, bị thêm chút nữa cũng chả chết đâu mà lo...", em đáp với giọng nửa đùa nửa thật.
- "Anh kệ em đấy. Lát nữa anh trốn..."
Tôi nói thật chứ không nói đùa, vì lúc nói mặt tôi nhìn rất nghiêm trọng. Không biết sao, nhưng tôi có cảm giác nếu QC cứ nhìn chăm chú, kiểu gì tôi cũng sẽ mất bình tĩnh. Tôi hiếm khi mất bình tĩnh, thế nhưng kiểu nhìn của QC lại khác. Đôi mắt em bình thường rất lạnh, nhưng mỗi khi cười lại tạo cho người đối diện cảm giác ấm áp lạ thường. Đó là đôi mắt vừa khiến trái tim tôi có thể đóng băng lại, vừa khiến nó có thể tan chảy. Ừm... cô bé sở hữu một đôi mắt đầy cuốn hút...
Biết tôi không hù, QC cứ kè kè theo tôi. Tôi nhặt rau giúp chị Hà, em nhặt theo. Tôi đi lên tầng, em lên tầng theo. Tôi vào phòng, em đứng ở cửa phòng. Tôi lôi con Cún ra tắm, em cũng định lôi con Miu ra tắm nhưng bị tôi kịp thời ngăn lại. Đúng là hết thuốc chữa.
- "Làm gì thế? Đến tối mới đi, sao theo sớm thế?", tôi nhăn mặt.
- "Ai biết được anh. Lẩn nhanh như trạch ấy", em nhe răng cười.
- "Đồ đaooooooo!"
QC chỉ nhún vai. Hết cách, tôi bỏ vào nhà. Cô bé vẫn chưa tha cho tôi.
- "Anh đi tắm đấy! Định theo vào nhà tắm luôn hả?"
- "Nếu anh thích", em nháy mắt.
- "Em có cần anh quỳ xuống lạy em không?"
- "Không. Chỉ cần chút anh cho em đi cùng là được", QC cười toe.
- "Bó tay! Rồi! Mà nói trước cười anh là lần sau khỏi đi đấy", tôi hăm dọa.
- "Không hứa", em lắc đầu tinh nghịch rồi bỏ vào bếp giúp chị Hà.
Cứ ở cạnh mấy cô gái kiểu này dám có ngày tôi tăng xông mà chết bất đắc kỳ tử không chừng...
Đề xuất Tiên Hiệp: Cẩu Thành Thần Quân, Tông Môn Để Cho Ta Ở Rể