Logo
Trang chủ
Chương 1

Chương 1

Đọc to

Ngày tháng năm không nhớ.

Tôi trọ tại Quận 3 của TP.HCM. Và lần đầu tôi bước chân vào Sài Gòn một mình với một thằng nhà quê như tôi là một việc hết sức bỡ ngỡ. Tôi trọ một mình với cái giá cũng trung bình 800k một tháng... đất Sài Gòn đắt đừng hỏi.

Và ngày tôi nhận lớp cũng bình thường thôi, nếu như không có sự giúp đỡ của các anh chị sinh viên tình nguyện. Lúc mới vào lớp tôi khá rụt rè. Vì chung quanh tôi ai ai nhìn cũng lạ. Nhưng thời gian sau thì tôi cũng dần quen được gần hết lớp. Tôi khi còn học phổ thông thì nói nhiều lắm. Nhưng lên đây thì tôi lớn hẳn ra. Ít nói hơn xưa.

Và tôi cũng xin được một việc làm thêm cũng khá gần chỗ tôi trọ. Công việc của tôi là làm bảo vệ cho cái khách sạn gần đó. Nghĩ lại lúc ấy tôi may mắn hay sao mà lại xin việc vào lúc chỗ người ta đang cần bảo vệ. Và họ kêu tôi chuẩn bị hồ sơ đàng hoàng rồi tới nhận việc. Tôi cũng chấp nhận vui vẻ.
Về nhà tôi gọi ngay về báo cho ba mẹ dưới quê tin vui này. Ba mẹ nghe xong cũng khuyên nhủ tôi đủ điều... nào là quay tay ít thôi, dành thời gian cua gái đi... Tôi cũng vâng vâng dạ dạ rồi ba mẹ gửi lên cho tôi một chiếc Wave cũ để tiện cho tôi đi học và làm thêm.

Thời gian sau đó cũng không có gì để nói. Cho tới khi một ngày kia. Em xuất hiện... em chuyển về khu trọ mình. Và trọ cuối dãy. Cách phòng mình 3 phòng. Ấn tượng ban đầu là em rất xinh, da trắng, tóc xoắn nhuộm hạt dẻ. Dáng chuẩn. 3 vòng thì thôi à. :beauty:

Và tôi cũng ít tiếp xúc với em. Vì tôi toàn đi làm đến 9h30 đổi ca tôi mới được về. Rồi ngày kia. Một buổi sáng chủ Nhật. Tôi ra ghế đá ngồi xơi ổ bánh mì thì thấy trên bàn có cái điện thoại nắp trượt Samsung để trên bàn. Nhìn xung quanh chả thấy ai. Nhìn sau lưng thì toàn đồ con gái mới phơi. Mùi nước xả thơm phức. Muốn lôi cái sịp xuống mà ngửi đã lỗ mũi. :brick:
Tôi cầm điện thoại lên xem vì tò mò thôi chứ chả dám lấy. Lỡ của bố nào hổ báo thì tôi chuyển trọ quá. Chợt chưa kịp trượt lên thì có chiếc dép lào bay lại đáp vào chân tôi kèm theo tiếng thô tục của con gái:

- Đ.m mày định hốt điện thoại bà à?

Ngưng nhai bánh mì tôi ngước lên thì trước mắt tôi là em trọ cuối phòng. Tôi hơi sợ nhưng vẫn ung dung đáp:
- Em có lấy điện thoại chị đâu. Chỉ cầm lên xem của ai thôi mà.
- Trên đó có ghi tên địa chỉ chủ nhân của nó à mà mày xem? Trả lại đây. : nói xong em nó giật lại cái điện thoại.
- Nhưng làm sao em tin đây là điện thoại chị? : Tôi cứng đầu giật lại điện thoại, may mà không đứt dây nguồn. Không là tôi banh xác với em.
- À... được... tức quá đi mất... mày có trả không? : Nói đoạn này em nó xắn tay áo lên. Em nó đang mặc áo thun.
Cha mẹ ơi em nó xăm hình ạ... nhìn mặt xinh thế kia ai ngờ là dân hổ báo cáo chồn. Mịa... xuân này con không về rồi.

- À... thì trả nè... nhưng có ai bị mất điện thoại thì không liên quan tới em nhé...

Xong tôi cầm nửa ổ bánh mì ăn còn dang dở bước về phòng tôi thì em ngăn tôi lại:

- Coi chừng tao đấy. : Em nó huých vai tôi cái kèm theo lời đe dọa xong bỏ đi.
- Ợ... Nghe sợ quá.
- Cái gì chứ? Ngon nói lại! (Hất hàm mở to mắt lườm tôi :ah:)

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Em hàng xóm mới chuyển về cạnh nhà
BÌNH LUẬN