Ngày hôm sau... một ngày mới bắt đầu, gạt những u sầu qua một bên, và nhận cái hên từ tờ vé số. Chuyện là thế này. Sáng hôm đó, đi học thì em chở tôi đi. Vô học thì cũng chả có gì hot ngoại trừ tôi với T nói chuyện lại với nhau rồi. Vì em bảo tôi phải xin lỗi T:
- Tui xin lỗi bà nha T.
- Hihi... không có gì mà. Mà ông với H làm lành rồi hả?
- Ừ... hehe... tui ra tay thì nhà sẽ cháy.
- Ọe... học bài đi kìa. - Nói xong T quay lên chăm chú học. Nhưng tôi thì cứ thích nói:
- À mà H nhắn tin cho bà trước hay bà nhắn?
- À... tui nhắn trước... tại ghét ông lăng nhăng...
- Ơ... hay nhỉ... chuyện gia đình chúng tôi mà.
- Ông nói tui là bạn thân ông mà, nên tui quan tâm ông thôi.
- Lần sau quan tâm nhớ báo trước tui 1 tiếng nhé.
- Hihi... tùy tình hình.
Xong lát tan học thì tôi nổ máy xe qua trường em rước. Trường em lúc nào cũng ra muộn. Đứng chờ mà đổ mồ hôi nách.
- Hì... chờ em lâu không anh yêu?
Em chọc con nhỏ Linh, Phụng đi cùng em. 2 con này gửi xe ngoài quán mắc bỏ mẹ lại không an toàn mà cứ thích.
- Ọe... gớm. Thế mà lúc trước chửi nhau tối ngày. - Con Linh nói.
- Kệ tao... thôi bye tụi bây. Đi anh.
- Ờ... thôi anh đi nha 2 đứa.
Xong tôi vọt xe đi trước. Em thì nhéo tôi một cái.
- Anh lớn hơn tụi nó không mà xưng anh?
- Tại H gọi Q là anh.
- Hihi... thì tại em thì kêu vậy được.
- Rồi rồi anh hiểu. À mà chiều em có đi học không?
- Chi vậy anh? - Vòng tay qua ôm eo tôi em hỏi với lời nói đầy ẩn ý.
- À... đi ra phường lấy xe với anh không?
- Chừng nào?
- 2h nhé cho nắng.
- Hứ 3h.
- Rồi ok... mai đi hehe.
- Hứ... tào lao... ghé chợ em mua tí đồ xem.