Logo
Trang chủ

Chương 133

Đọc to

Lúc này con nhỏ làm chung trong quán chạy vào gọi làm nước mang cho khách. Con Diễm nghe xong thì bắt tay vào công việc. Chờ nó pha chế xong thì tôi bưng ra cho khách. Nhiều lúc nhìn tụi sinh viên cũng cùng tuổi mình mà nó là khách là thượng đế, còn mình thì là phục vụ. Đúng là cuộc sống giàu nghèo có khác.
Buổi tối chậm rãi trôi qua. Hết giờ làm, tôi ra dắt con wave tàn tàn phóng về. Nhìn Sài Gòn tấp nập ngay cả trời càng về khuya. Nhìn thấy ven đường có bán chè bưởi. Thấy món này lạ nên ghé vào ăn thử.

- Bao nhiêu 1 bịch vậy cô?
- 5k 1 bịch con.
- Dạ, bán cho con 1 bịch.

Nhận bịch chè tôi xử ngay tại chỗ. Nhìn nó cứ như là đàm ý. Kinh bỏ mẹ. Nhưng khi ăn 1 miếng thì... đkm ngon vãi... Mút liếm hết cái bịch chưa đã thèm. Chợt nhớ tới em già, không biết còn thức không, mua cho em ăn cho biết mùi. Móc điện thoại ra gọi cho em liền.

- Alo... Gọi gì?
- À... Em ăn chè bưởi chưa?
- CÁI GÌ? Anh đang chè lưỡi với con nào?
- Ăn cái nồi, em bị lãng tai hả? Ăn chè bưởi không anh mua? - Tôi hét qua điện thoại vì xe nó cứ bóp còi inh ỏi.
- À à... Hihi... Em ăn! Anh mua nhanh nha! Em thích món này lắm.
- Ờ... Đừng khóa cửa lát anh về.
- Ùa... Hì.

Cất điện thoại vào túi, lục kĩ túi quần xem còn nhiều tiền không. Ái cha cha, còn vài chục ngàn... Quay sang cô tôi quát à nhầm tôi thỏ thẻ:

- Bán cho con thêm 6 bịch!
- Nè con... 30k.
- Dạ, đây 29k, còn dư 1 ngàn cô cứ lấy.
- Ồ con quả là một người tốt. Cút nhanh dùm cô! Một khi cô nóng thì nước cống cũng thành màu đen!

Đùa đấy. Chạy xe nhanh về phòng. Đẩy xe vào nhà, thay đồ ra xong cầm bịch chè qua phòng em thì bên phòng lão Tài có lão nữa, hình như đang ngồi lai rai. Dưới ánh đèn trước hành lang chúng nó thấy tôi thì thằng Phát trong nhà chạy về phía tôi kéo tôi vào phòng tụi nó... Đm có lẽ nào một vụ thông ass tập thể có quy mô rộng lớn sắp diễn ra:

- Gì vậy cha, lôi tao đi đâu? - Tôi nói.
- Ợttt... Vào nhậu... Ứcc ợt!
- Nấc cục thì nút...(à mà thôi).

Vào thì có 4 mạng ngồi nhậu. Cuộc vui thì sắp tàn. Thằng Tài ngoắc tôi ngồi xuống.
- Ngồi xuống mạy!

Nhìn xuống thì đĩa gỏi vịt còn xương không. Ăn kiểu lozz gì. Tôi nhìn 6 bịch chè mà ngại ngùng vl. Bọn này nó cũng nhìn thấy rồi. Bọn nó nhìn như thế này :sogood:
- Thôi tao về ngủ nha. Khuya rồi. Nhậu gì nữa.
- Ờ về đi. Nhưng uống 2 ly mày.
- 2 ly thôi nha... - Tôi uống xong 2 ly đầy thì chúng nó nói.
- Tay mày cầm gì vậy Q? Hehe.
- À... Rác đó mà.
- Rác hả? Đưa đây tao đi ném dùm cho.
- Thôi, tao về ném luôn. - Tôi hết sức bình tĩnh bước ra ngoài cửa thì thằng Phát chạy nhanh lại giật bọc chè trên tay tôi. Quá nhanh, quá sở Khanh!

- Hehe... Chè hả con? Giấu hả?
- Đm của tao... Trả đây!
- Nè... 2 ly bia đổi 4 bịch chè ok?

Nhận lại 2 bịch chè mà lòng sót xa lí con chim đa đa. Mẹ cái bọn ham ăn. Chè mua cho H mà chúng nó ăn không tiếc thương, quả này phải mách em qua đập cmn hết. Mà thôi, em qua đây, chúng nó say lỡ thấy em không kìm lòng được thì chả biết chuyện gì sẽ xảy ra. Đành hậm hực qua phòng em mà trên tay cầm có 2 bịch chè thì lỗ nào chui cho vừa. Bước vào phòng thì em đang hiu hiu buồn ngủ thì phải.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tâm sự " cây trúc ma "
BÌNH LUẬN