Chắc có lẽ em buồn ngủ rồi. Thôi thì cũng nằm ngủ luôn vậy.
Đêm đấy. Trong giấc mơ có hai đứa trẻ ngồi chơi ở bãi cỏ lau. Đứa gái đưa cho thằng con trai một cây kem. Thằng bé cho cây kem vào miệng mút mút rồi vỗ đùi phành phạch vì kem ngon:
- Mẹ kiếp, ngon quá!
- Đâu, mẹ đâu? - Cô bé nhìn xung quanh.
- Mẹ nào? - Thằng bé ngơ ngác không kém.
- Thì anh nói mẹ anh tên Kiếp mà. - Cô bé ngây thơ nói.
- Ý anh là cảm xúc của anh mãnh liệt quá. Mà em là con gái không được nói từ này nghe không.
- Hihi... Dạ... MẸ KIẾP ANH QUANG.
- Mày... Mày im ngay. Khốn nạn thật. - Cậu bé đỏ gắt mặt lên vì tức.
- MẸ KIẾP ANH QUANG KHỐN NẠN THẬT hihi. - Con bé đứng lên cười chạy.
- Trời ơi... Mày có im không... Hương đứng lại cho tao. - Cậu bé đuổi theo cô bé, quăng luôn que kem.
- Hihi. MẸ KIẾP ANH QUANG KHỐN NẠN THẬT TRỜI ƠI hihi.
Hự... Cậu bé vấp phải cục đá té xuống đất.....
....
Tỉnh dậy sau giấc mơ. Tôi thấy mình nằm ở dưới đất. Dụi mắt vài cái cho tỉnh rồi vác cái mặt vào VSCN rồi còn đi học nữa.
Sáng sớm mà bọn kia đã ồn ào bên ngoài rồi. Đúng là xóm trọ nó như cái chợ. Dắt xe ra, vừa định nổ máy đi thì ngay từ ngoài đầu ngõ có hai thanh niên vào. Là anh Hải, anh họ của em và một thằng lạ hoắc. Dừng lại trước cửa phòng em, hai người bước vào phòng em. Mà xe này hình như của thằng kia. Con Nouvo đời cũ này anh Hải đâu có đi. Tự nhiên cảm thấy có chút khó chịu trong lòng nên cố nán lại tí xíu, núp lùm bắn tỉa ở trong phòng. Lát sau khá lâu thì thằng kia chở anh Hải, còn em thì đi riêng xe chạy ra ngoài. Em đeo ba lô đi học nữa. Chắc có lẽ em đi học thôi, chả có chuyện gì đâu nhỉ. Tôi cũng nhanh chóng đóng cửa đi học luôn. Từ bao giờ tôi lây nhiễm cái tính ghen tuông vu vơ của em vậy nhỉ.
Vô lớp học cũng chả có gì đặc sắc. Tan học lại cùng con chiến mã phi về nhà. Ngó qua phòng em vẫn chốt khóa then gài. Có lẽ em chưa về. Tôi chờ em về nấu cơm ăn nữa. Lát sau thì có tiếng xe em về. Nhưng không chỉ có một chiếc.