Dặn lòng hôm nay không viết, nhưng cứ vô forum tìm topic rồi đọc comment là thấy áy náy trong người. Ngày mai không viết nhé. Cho tôi với người yêu bên nhau một ngày đi mà... Một tuần nay bắt đầu viết truyện, tối tôi ít nhắn tin rủ người yêu đi chơi hoặc xem phim. Tôi sợ một lúc nào đó mình vô tâm, ít đi chơi hay nhắn tin gọi điện thì người yêu sẽ giận mất. Bình thường người yêu tôi rất ít khi giận. Nhưng một khi đã giận rồi thì có xin lỗi hay làm gì cũng vô ích. Hôm nay tôi cố gắng ra chương mới nhé. Nhưng tuần sau và thời gian về sau, thứ bảy và chủ nhật tôi không viết chương đâu. Tôi làm về mệt lắm. Hic... Các bác có thương tôi không đấy? Nhưng dù sao các bác comment là tôi cũng vui rồi. Thôi, tiếp chuyện nhé :beauty:
***************
Sau khi em chở tôi về phòng trọ, tôi nhanh chóng chạy vào phòng tắm rửa cho sạch sẽ, khỏi bị ghẻ lở. Tắm xong, tôi chạy lên nhà bác chủ trọ lấy ba hũ kem xuống sang phòng em tạ ơn.
- Qua đây chi? - Em đang nấu đồ ăn trong bếp. Thấy tôi, em lườm một cái như kiểu: "Đừng có chôm chỉa gì nhé. Không thì biết tay ngoại!"
- Ờ thì qua đây cho cái này. - Tôi đưa bọc kem ra trước mắt em.
- Cái gì đấy? Băng vệ sinh à? - Mặt tôi ngệt ra. Em bá đạo quá, toàn nghĩ gì đâu không :ah:
- Đâu. Kem nè... Nói điên quá! - Tôi lấy một hũ kem ra cho em xem. Xem xong em cười một cái rồi nói tiếp:
- Ai bảo bỏ vào bọc đen làm gì cho ta hiểu lầm, ráng chịu. Bao nhiêu tiền gửi cho? Đang khát nước.
- Thôi, tiền bạc gì! Tui cho ấy. Sẵn cám ơn vụ sáng với hôm qua.
- Hai vụ mà chỉ một hũ kem à? - Em nói làm phanh phui ra bản chất ham ăn của em.
- Đây nè. Ba hũ nè. Tui một hũ, bà hai hũ.
- Ừ... Ủa mà sao không xưng mày tao nữa?
- Thì... thôi ăn đi. Kem chảy thành cháo bây giờ.
- Để lên bàn đi rồi cút về dùm.
Vãi lúa thật... Em ghét tôi đến thế sao? Đuổi khách về thì em cũng phải nói tử tế một chút chứ: "Chiều lòng khách đến, vừa lòng khách đi". Hoàn cảnh của tôi thì trái ngược hoàn toàn: "Phật lòng khách đến, khóc thầm khách đi" thì đúng hơn cho tôi. :sosad:
Tôi đặt hai hũ kem lên bàn rồi lủi thủi bước ra cửa xỏ dép, định cất bước ra đi thì chợt em gọi lại:
- Đùa cái đi thật à... Ăn gì chưa?
- Chưa... - Tôi dùng khuôn mặt đáng thương hết sức có thể.
- Vô đây. Lát nấu xong cho ăn.