Em nói như kiểu tôi ăn chực ấy. Nói chuyện chả có chủ ngữ gì cả. Bực cả mình. Nhưng tôi cũng mặt dày bỏ dép ra bước vào phòng, ngồi bẹp xuống đất dựa lưng vào tường, lôi con 1280 ra lên CH Play tải Angry Birds về chơi.
- Lên giường ngồi đi. - Em trong bếp nhìn ra nói.
- Thôi. Ngồi đây được rồi.
- Đã bảo là lên giường! - Em lườm tôi sắc bén.
- Ờ rồi nè. :chaymau:
Sẽ có bác nói tôi hèn hay yếu đuối cho xem. Nhưng kệ các bác. Đó là lúc ấy tôi đang cảm thấy có lỗi, và một phần tôi chưa hiểu hết con người em nên tôi hơi sợ. Và đặc biệt tôi sợ anh họ của em và lũ đệ của ảnh phồng tôm hội đồng tôi thôi. Chứ chơi tay đôi thì tôi chả ngại gì vết bẩn.
Lát sau thì em gọi tôi xuống dọn đồ ăn ra phụ:
- Xuống dọn phụ chứ ngồi đó hả?
- Ờ... Thôi tui về nha. Nhà tui có cơm rồi.
- Hừ... Thái độ gì vậy? - Em chống nạnh, tay cạnh cái eo thon gọn nói.
- Thái độ gì đâu.
- Không thái độ thì ngồi xuống đi. Dọn cho ăn nè. Làm biếng thấy ớn.
Mịa kiếp. Mời ăn cơm hay cho ăn chửi vậy... Cay cú nhưng tôi ráng nhịn. Chiều em nó cho nguôi giận cái đã. Lỡ anh họ em qua kiếm tôi, em còn giúp tôi nữa chứ, tôi chả muốn chuyển chỗ trọ đâu :gach:
Bữa ăn diễn ra nhanh chóng và kết thúc. Em cũng làm đồ ăn ngon phết... Nhưng tôi chả thèm khen em. Ghét em lắm nhưng nhịn. Em cũng không nói gì, lặng lẽ dọn dẹp chén bát đem rửa. Tôi thấy không khí ngột ngạt quá nên tôi xin phép em cáo từ, hẹn không gặp lại. Nếu gặp lại đừng làm hại nhau:
- Thôi tui về nha. Lát đi làm rồi.
- Ừ... - Tưởng em giữ tôi lại nữa thì tôi cũng về nữa. Đừng thấy người ta hiền rồi ăn hiếp.
Từ hôm xảy ra chuyện, em trở nên lạnh lùng hơn với tôi thì phải. Thây kệ em. Tôi chả quan tâm. Tôi tiếp tục với công việc và học tập bình thường. Còn anh họ em thì cũng đã tìm đến tôi và nói chuyện bằng miệng chứ không bằng tay chân như tôi nghĩ.
- Anh gặp mày có tí chuyện. Vào phòng bật quạt nói chuyện mày.
Tôi đang ngồi ngoài ghế đá thì anh họ em lại khoác vai tôi như hai thằng bạn. Tôi hơi run vì vô phòng lỡ ông này lấy dao lam ra cắt cái lỗ tai tôi nữa thì ngẻo. Hoặc đắng hơn là ổng lấy dao bào, bào nhuyễn tôi ra cho cá tra ăn thì chết không toàn thây, như cây không còn lá, như má mất đi thằng con. Thì quả là một bi kịch.
- Anh có chuyện gì dạ? - Tôi hỏi, phải bình tĩnh trong mọi tình huống. Anh ấy châm điếu thuốc, kéo thật sâu rồi nói:
- Mày làm gì con Hương em tao mà hôm trước nó khóc?
- Dạ. Chắc anh cũng biết rồi mà. - Tôi són rồi các bác.
- Tao hỏi mày thì mày cứ kể... Biết biết cái con cẹc.
- Dạ. Là em nóng quá nên hồ đồ ạ. Em cũng xin lỗi Hương rồi.
- Rồi nó có tha lỗi mày không?
- Dạ. Không biết có hay không mà Hương bảo em ở lại ăn cơm.
- Thật không?
- Dạ thật.
- Ừ... Tạm tin mày. Nó mạnh mẽ thế chứ thật ra nó giả tạo thôi. Nó cũng yếu đuối như mấy đứa con gái khác thôi. Mày làm sao thì sao. Làm nó khóc thì coi chừng tao. (Anh nói như anh ở chung với em Hương ấy, hiểu tính cách quá nhỉ).
- Dạ em biết rồi...
- Ừ... Tao về.
- Dạ anh về cẩn thận.
- Thằng mất dạy. Ý mày là trù tao à?
- Em đâu có. Anh hiểu nhầm em rồi.
- Ờ tao cũng hiểu nhầm ý tốt của mày rồi. Thôi vào lấy dầu ăn ra rồi tao với mày làm vài trận nha. (Tôi hư cấu chút, các bác phải thật sự giữ bình tĩnh nhé :big_smile:) 4 năm rồi tôi cũng không nhớ rõ cuộc đối thoại tôi và anh Hải nữa. Chỉ nhớ sơ sơ thôi. Các bác đừng bảo tôi hư cấu 100% tôi buồn nhé. :brick: