Mịa. Nghĩ lại sao bữa đó lại thốt ra được câu này nữa.
Ngu mà có gu thẩm mỹ luôn ấy.
- Ờ lên xe con. Mà con đi đâu? - Ông xe ôm đưa mũ cho tôi rồi hỏi.
"Về đâu khi nhà đã cháy hả chú" nghĩ thầm thôi chứ nói ra ổng chở qua trung tâm phòng cháy chữa cháy thì ăn cứt.
- Dạ chú đi đi con chỉ đường. - Sợ mấy cha chở con đi "đường tắt" của mấy cha lắm rồi lát tính tiền gấp đôi, nên tôi chỉ đường cho lành. Đang buồn trong người tính bảo chú xe ôm chở ra kênh Thị Nghè tự tử thì H gọi... đéo mệ nó mừng:
- Aloooo
- Đi đâu rồi hả? - Giọng em rè rè có lẽ đang ngoài đường. Mịa giờ mới biết thương hoa tiếc ngọc à.
- Cô bỏ tôi, tôi đi taxi về - Vãi. Tôi xưng cô với em nó phần đi xe ôm lạnh bỏ mẹ ra bày đặt taxi này nọ.
- Sang quá há. Kiếm chỗ nào dừng xuống đi. Tao qua chở về. - Em giận dai như đỉa.
- Thôi không cần. Cô về trước đi, tôi đi uống bia chút - Tôi nói thêm phần vì em nó đang mềm yếu thì mình phải cứng rắn lên cho nó bỏ tật giận.
- Không có giỡn nha. Đang đâu tới rước - Giọng có vẻ thành tâm lắm. Lúc này trong lòng tôi nó vui biết chừng nào.
- Haizz. Thôi phiền lắm. - Tôi thở dài. H khờ quá, nếu tỉnh táo tí thì nghe tiếng còi xe + tiếng gió trong điện thoại thì biết là không phải đi xe taxi rồi.
- Giờ sao. Có muốn tui hết giận không thì bảo? Muốn thì xuống xe qua cho tui rước.
Đm nghe H nói mà tôi nhìn cười muốn chết. Ông xe ôm thì sợ mất khách hay sao ý chạy nhanh vèo vèo điện thoại mất sóng luôn. Thế là tôi nói ổng tới nơi rồi cho xuống. Trả tiền ổng xong tôi gọi cho em và nói cái địa chỉ luôn.
Ngồi chờ H qua mà lòng nó cứ lân lân, tim đập nhanh như buổi đầu hẹn hò vậy. Tôi với H ít giận hay cãi nhau lắm. Nhưng mỗi lần như vậy thì nó như một kỷ niệm khắc sâu trong tim tôi vậy. Giận nhau không quá 1 ngày.
Lát sau thì em cũng mò tới. 2 đứa nhìn nhau mà cứ quan ngại sâu sắc ấy, căng thẳng như tình hình biển Đông.
- Xuống đi tui chở cho - Tôi nói.
- Rồi nón nải gì đâu không đội vào - H nói làm tôi mới sực nhớ lại là lúc nãy quê vì bị H đòi xe nên vứt mẹ nó luôn cái nón rồi.
- Quăng rồi - Tôi nhúng vai nói.
- Hay quá. Nay giàu mà... - H nói giọng mỉa mai đầy trách móc nhưng nghe nó cũng ngọt lắm hehe :beauty:
- Tối cũng ít công an lo gì!
Nói xong tôi cho xe chạy luôn. Ngồi sau lưng H bắt đầu trách móc qua hành động là cứ đấm vào lưng tôi, miệng thì cứ ứ... hứ... ứ... hứ... ứ... ứ... (thích cái ứ hứ khi đánh yêu của H mà giờ kêu làm vậy H toàn đánh tôi cái hự xong nhe răng cười) không chửi bới gì mà cứ vừa đấm vừa ứ... hứ... suốt quãng đường dài 1km, với thời gian là 15 phút cho tới phòng luôn. Hỏi vận tốc của xe là bao nhiêu và cân nặng m của hai người?
Khi nào các bác giải ra bài toán này thì có chap nhé :smile:))
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tâm sự chuyện tình đẹp nhưng đầy đắng cay!!!