Đấy, lần này H như vậy là mất điểm trong mắt phụ huynh rồi. Người ở quê họ sống đơn giản hơn thành phố. Nói ở dơ là bậy, nhưng nói chung là người ta ít chăm chuốt hơn so với người thành phố. Ấy lan man quá.
- Giờ chưa ra khỏi Củ Chi nữa ở đấy mà tới đâu em.
- Òòò. Mà rung quá anh à. Lỡ sau này ba mẹ anh thấy hình xăm em sao? Đâu giấu được hoài. - H lo lắng cái mà tôi cũng đang lo. Hôm nay tôi bảo H mặc áo thun dài tay vào cho ít hở hang là vậy, nhưng sau này kiểu gì chả phát hiện.
- Em yên tâm. Không sao đâu mà. - Tôi siết tay trấn an em. Coi vậy chứ H cũng nhát gan lắm, sợ ma chúa ý.
- Òòò... Có gì anh phải bênh vực em đấy. - H nũng nịu.
- Thì em đúng anh sẽ bênh em tới cùng. Hề.
- Chứ em làm gì sai. - H gân cổ lên cãi. Chưa gì đã xoắn.
- Anh thí dụ mà cứ sồn sồn lên.
- Anh thích sồn sồn không? - Tay H đặt ngay hông hờ rồi. Đm cứ thích nhéo là sao.
- Ê... Đừng có giỡn... - Tôi hoảng hốt nói.
- Hứ...
Lân la mò lết dần lết mòn thì cũng tới nhà. Nhưng cảm giác lần này có bạn gái dẫn về nhà nghe nó hơi thốn tinh thần, mặt khác thì cảm thấy hãnh diện trước ánh mắt tụi thanh niên trong xóm. Xe vừa chạy tới đầu ngõ thì thấy ba mẹ đã ngồi trước cái ghế gỗ rồi.
- Ba mẹ... Con mới về ạ. - Tôi lễ phép chào hai cụ. Bình thường về nói thật là không có thưa gọi gì cả, tại có H phải làm gương cho em nó tôn trọng ba mẹ mình.
- Dạ... Thưa cô chú con mới tới. - H cũng ngoan ngoãn nói.
- Ừ... Vô nhà đi con... - Mẹ tôi mừng ra mặt nói, chắc ưng H ngay cái nhìn đầu tiên rồi.
Vào nhà tôi mang nước ra cho H uống. Còn mẹ tôi thì cầm chổi quét nhà. Có ba tôi là thanh thản nhất ngồi nhịp giò.
- Hai đứa ăn gì chưa vậy? - Ba tôi hỏi khi thấy tôi bưng nước ra cho H uống.
- Dạ chưa. Ba mẹ ăn chưa?
- Chưa. Chờ tụi bây về nè. Mẹ mày nấu cả nồi cơm kìa. - Ba đáp, ôi thương mẹ quá.
- Vậy dọn ra cả nhà ăn hén. - Mẹ tôi cười nói xong đi xuống bếp.
Bà nội H bình thường lí lắc bát nháo mà trong giây phút này bị teo mề nên mặt căng thẳng ngồi báu tay vào nhau. Tôi hiểu tâm trạng này nên liền đá nhẹ chân em nó ra hiệu là chạy theo mẹ dọn cơm phụ. H hiểu ý thì cũng nhanh chân đi theo xuống. Nhưng nhìn cái bộ dạng thiệt là buồn cười đéo nhịn được.
Bữa cơm trưa cũng nhanh chóng diễn ra. H thì vẫn rụt rè cầm bát cơm lên ăn mà không dám gắp thức ăn. Thấy thế mẹ tôi bảo:
- Cứ tự nhiên đi cháu. Ăn cho no nha.
- Dạ.
Tôi gắp cục thịt bỏ vào bát em rồi cười bảo:
- Ăn đi em, người trong nhà không à. Hề. - Tôi nói xong thì H liếc xéo tôi một cái. Quả này te cmn tua.
- Ehèm. Ăn đi kẻo nguội. - Ba tôi hằng giọng.