- Dạ thôi ba. Con có lương mà… - Tôi hơi quê với H.
- Ừ. Tết nhớ về chơi. - Ba nói.
- Thôi hai đứa về đi. Thằng Quang chạy xe chậm thôi nghe chưa? - Mẹ tôi căn dặn.
- Dạ… H nè, em ra sau nhà lấy bịch ốc đi.
Phần tôi thì bỏ hai con gà vào giỏ rồi mang ra xe. Chờ H lên là đi. Ba mẹ ra mở cổng tiễn hai đứa. Tự nhiên lúc này thấy thương ba mẹ vô cùng. Muốn làm cái gì đó nhưng bất lực.
- Thôi tụi con đi nha. Ba mẹ vào nhà đi. Tết con sẽ về. - Tôi nói trong nghẹn ngào. Đéo hiểu sao lúc ấy nó cảm xúc quá. Nhìn hình bóng ba mẹ trong chập chờn tối tự nhiên tim nó nhói lên nói muốn không nổi.
- Dạ… con chào cô chú. Cô chú giữ gìn sức khỏe. - Chả hiểu cái động lực nào khiến H nói ra câu nói khá tình cảm này.
- Ừ… thôi đi đi. Chạy chậm thôi. - Mẹ tôi ân cần nói.
Tôi nổ máy xe chạy đi. Trong lòng tự nhiên nhiều cảm xúc quá. H thấy tôi im im thì em nói mới lên tiếng:
- Ái chà chà… Nãy muốn khóc hay sao dạ, hihi. - H nghiêng đầu châm chọc. Nhưng mà tâm trạng tôi không vui. H thấy vậy không nói gì nữa mà vòng tay qua ôm chặt lấy bụng tôi. Tôi rùng mình thấy lòng mình ấm lên hẳn.
Chạy tới Củ Chi thì ngang qua mấy quán bò kho nó thơm quá. Bụng nó réo lên ọt ọt. H cảm nhận được nên cứ lấy tay chỉa chỉa cái lỗ rúng thốn thốn buồn buồn khó tả:
- Không có giỡn nha. Đại ca đang buồn. - Tôi nói.
- Hihi… Ghé vào quán ăn chút gì rồi đi tiếp anh há? - Chợt H đề nghị. Chắc cũng đói rồi mà ráng gồng.
- Còn hai con gà sao? Kỳ kỳ sao đó. Hay em vào mua gì mua đi. Anh đứng chờ. Mua về phòng mình hâm lại ăn. - Tôi đề nghị, H cũng ậm ờ rồi chạy vào trong quán đứng mua.
Quán hơi đông nên chờ cũng lâu. Lát sau thì em nó mang ra cái bịch to đùng cùng bốn năm ổ bánh mì gì đó.
H nói:
- Ăn bò kho nha anh.
- Khiếp. Mua rồi còn hỏi. Chả lại không ăn đem lại đổi.
- Hứ… Khó ưa. Lát về treo mỏ đi. - H móc bịch đồ ăn vào xe rồi tót lên xe ngồi.
- Anh giỡn mà… hề. Ôm chặt vào nhé em yêu! - Tôi cười cầu hòa.
- Không ôm… hứ.
Thế là tôi vặn ga mạnh làm xe giật phát quá mạnh làm H không kịp phản ứng nên té lộn cù mèo dưới đất. Quả đấy tôi hốt hoảng luôn, liền chống xe chạy lại đỡ em nó dậy. Nhìn cũng mắc cười mà đéo dám cười. Cười H nó cho đi bộ thì bỏ mẹ.
- Em… có sao không? Anh xin lỗi.
- Buông ra. - H phủi đít quần xong đi lại xe bật chìa khóa lên tính chạy đi thì tôi nhanh chân nhảy tót lên xe rồi vô tư cười. Mấy cha nội trong quán nhìn ra hú hét đủ kiểu. Toàn lũ bất lịch sự bụng bự đích teo. H thấy quê hay sao mà rồ ga cái ào. Mém tí tôi cũng té luôn. Biết là H đang giận nên tôi muốn nghĩ cách làm huề. Nhưng càng làm huề thì nó làm mọi thứ phức tạp hơn:
- H à… anh giỡn xí mà. Xe em nó mạnh quá thôi.
Tôi vòng tay qua eo H ôm vào và nói ngọt. Nào ngờ H gạt tay ra không được thì dùng móng tay bấm. Đkm đau thấu xương lên một bệ da luôn.
- Buông ra nhen. - H nói giọng bực tức. Phen này chết rồi.
- Thôi mà… Đừng giận anh mà… Lát về anh đấm lưng cho em ngủ nha. - Tôi xuống giọng hết mức chỉ còn cứt là chưa dám bóc ăn thôi.
- Đm giờ có để tao chạy xe không hả? - H quát lên. Tôi ngán ngẩm nên buông tay ra và im lặng. Lát có gì về nhà tìm cách dụ ngọt.
Cơ mà đi cũng được đoạn khá xa thì tự nhiên nghe H thúc thít nấc từng tiếng rung cả người. Tôi thấy mình có lỗi quá mà không biết làm gì cả.
- H… em khóc hả?
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Vừa thoát khỏi căn nhà có quỷ