Logo
Trang chủ
Chương 212

Chương 212

Đọc to

- …
- Anh xin lỗi. Xuống anh chở cho. - Tôi chồm người lên nói vào tai em.
- Hức hức. - H lấy tay quệt nước mắt.

Tôi bực quá liền dùng đôi dép đang mang chà mạnh xuống đường nhầm cho xe chạy chậm lại. Mà đéo mệ. Chà mòn cả dép chỉ còn cái quai dép mà H cũng không dừng.

- Phụttttttt
Má ơi… Chân tôi đá vào cái hố gà lên cả cái ngón chân cái luôn. Thề luôn là tôi muốn khóc theo H luôn. Ta nói nó đau nhói trong tim.

- Aaaaaaaa. - Tôi la lên một tiếng vì "sướng".
H khẽ ngó liếc liếc ra sau rồi cho xe dừng lại:
- Gì nữa đây. Đút chân vô câm hả? - Đệch. H làm như tôi là con nít hay sao mà còn bị cái này. Giọng H cũng còn tức tức trong lòng.
- Chân anh bị lên móng rồi… Sít… Aaaaaa… Đau quá.

Đau mà giật cả dây thần kinh như có ai chơi đàn vậy. Hình như Lục Chỉ Cầm Ma ấy. Tôi cà thọt cà thọt đi lại ven đường ngồi. Dưới ánh sáng đèn đường tôi thấy máu tươi trên cỏ xanh. H cũng lại gần xem xong quát:

- Làm gì ghê vậy hả? Già đầu còn ngu.

Mặc kệ cho em nó nói gì nói, tôi quan tâm cái chân thôi. Lôi chiếc dép ra lót đít ngồi mà nó mòn còn mỏng như cái bánh tráng nhìn cười ra nước đái.

- Giờ báo hại! Ngồi đây ăn vạ. Hừm… ngồi im đó đi. - H chửi tôi còn ra lệnh cho tôi nữa. Sau này nghĩ lại thấy cũng thương H. Tôi đau một thì H đau tận hai.

- Đi đéo gì nổi nữa mà đi. - Tôi cũng bực mình lên.
- Còn cãi được mà… hứ. - H nguých dài giọng ra mỉa mai.

Sau đó em đi lại bụi lùm kia ngó nghiêng xong bứt mấy cái lá gì đó. Lại gần mới biết là lá chùm hôi. H bỏ vào mồm nhai luôn các bác à. Chả lẽ tiến hóa thành bò chán cơm thèm cỏ. (Đùa nha).

- Đưa chân ra coi. - H nhai nhai lá chùm hôi xong phun ra tay ngồi xuống trước chân tôi.
- Chi… Tính làm gì hả? - Tôi hốt hoảng. Thú thật là tôi không biết cái lá chùm hôi này nó cầm máu hiệu quả. Giờ thì biết rồi.
- Đắp vô cho cầm máu. - H chuẩn bị đắp nó lên.
- Sao biết nó cầm máu. Lỡ cùi chân thì đi ăn xin. - Tôi sợ rát nên phải dò hỏi câu thời gian.
- Con trai gì yếu xìu. Đắp vào nó cầm máu rồi còn về nữa. Muốn ở đây luôn phải không? - H nổi giận lên nữa. Nhiều người đi ngang nhìn nhìn quê chết được.
- Thôi dẹp đi. Có chết cũng không đắp. Biết nó đau cỡ nào không. - Tôi kiên quyết nói.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Tiên Nhân Biến Mất Về Sau
BÌNH LUẬN