Mãi suy nghĩ cũng chán. Chiều đi làm thì nhận được thông báo bác làm bảo vệ chung bảo là:
- Chủ người ta thấy tao già quá nên cho về nghỉ rồi. Bữa nay cuối tháng và là bữa làm cuối của tao. Haizz.
- Con nhìn bác cũng còn ngon lành mà - tôi trêu bác.
- Tại người ta bảo như thế tao cãi lại sao được.
- Dạ. Buồn nhỉ.
- Thôi mày ráng mà làm nhé. Ít bữa có thằng khác vào thôi - bác vỗ vai tôi an ủi. Thấy bác như thế làm tôi cũng mủi lòng quá.
Sau khi làm về thì ghé quán bột chiên ăn một đĩa no bụng thì tôi mới chịu về. Về tới phòng thì thấy trước cửa phòng em đông quá nhỉ. 3, 4 chiếc xe dựng trước cửa. Tôi nhanh chóng thay đồ ra rồi chạy qua xem có gì hot thế. Khuya rồi mà còn tụ tập vậy à. Xem xong tôi mách bà chủ trọ chửi em một trận cho chừa mới được.
Nhưng chạy qua đứng ngay cửa sổ nhìn vào thì có tận 5 người ngồi lê lán trong phòng em. Trong đó có anh họ của em và thằng đệ của anh Hải. Còn lại là 3 đứa con gái bạn thân em là Phụng, Dung, Linh... liếc tìm kiếm em thì em đang ngồi trên giường. Trên người thì cái áo toàn máu me lung tung như hoa văn. Tay em thì băng bó như xác ướp hồi sinh. Chân em thì được băng bó bằng miếng gạt. Và đặc biệt là khuôn mặt em. Cái cằm của em cũng bị băng lại bằng băng keo cá nhân. Khuôn mặt em thì đỏ bừng, hai mắt đỏ hoe. Chuyện gì xảy ra với em thế này? Đứng hóng cả nửa tiếng thì cũng nghe lén được nguyên nhân em bị té xe. Nhìn em thấy thương quá. Tôi chả dám vào thăm em mà chạy về phòng đóng cửa lại tắt đèn đi ngủ. Tôi sợ em biết tôi còn thức mà không qua hỏi thăm em. Tôi định là sáng mai qua thăm em sau. Giờ có anh họ em đó nên tôi cũng hơi sợ.
Tiếng bô xe ra khỏi dãy trọ trả lại không gian tĩnh mịch vốn có về đêm. Tôi mãi nghĩ vu vơ một hồi thì cũng thiếp đi. Nhưng tầm giữa khuya canh ba tôi giật mình thức dậy do mắc đái quá.
- "Đúng là không gì thoải mái bằng đi đái kịp thời."
Xong tự nhiên tôi tò mò mở cửa hé ra nhìn sang phòng em cuối dãy thì căn phòng em vẫn còn sáng. Đúng như tôi nghĩ. Nếu có vết thương gì nặng thì về khuya nó sẽ đau rút do lạnh. Tự nhiên tôi muốn sang xem như thế nào. Nhưng tính tôi thì rất sợ ma. Giờ thì đỡ rồi. Tôi suy nghĩ kỹ rồi bật đèn flash con 1280 đi về phía phòng em. Nhìn vào trong thì em đang ngồi dưới chân giường mặt nhăn nhó xoa bóp cái chân và tay liên tục. Tôi tự nhiên muốn thể hiện và ghi chút điểm gì ở em dù mấy ngày trước em có dẫn thằng mặt nồi kia về phòng.
Tôi gõ cửa:
- Ê Hương... tao Quang nè... mày bị gì mà ghê vậy?
- Tao đau quá mày ơi... hic - em xuýt xoa nói.
- Có sao không? Tao vào được chứ?
- Thôi. Tao bây giờ ghê lắm.
- Trời. Có gì đâu. Mở cửa tao vào xem.
- Hic... từ từ... chân đau quá, mẹ! :ooh: - Giờ này mà còn mẹ cha. Đúng là hung dữ quá cơ.