Em đi cà nhắc lại cửa mở chốt cho tôi vào. Tôi cũng biết điều một chút nên tự giác đỡ em lại giường ngồi. Sao lúc này em đáng thương quá vậy. Nhìn khuôn mặt xinh xắn của em bị mảng băng keo dán lại mà tôi thấy sót quá dù không là gì của em.
- Mày có thuốc giảm đau không?
- Không có...
- Chứ sao không mua?
- Tại quên. Anh Hải lo hết đấy. Nhưng anh lại quên mua thuốc giảm đau. Haizzz... đau quá.
- Mà mày bị sao vậy? - Tôi biết hết nhưng phải hỏi.
- Tao bị té xe.
- Ặc. Sao té?
- Thì chạy xe té gọi là té xe. Chứ leo cây té thì tao gọi là té cây rồi :ah:
Em có lẽ bị vết thương hành nên giận cá chém thớt. Nhưng không sao. Thớt này làm bằng inox nên rắn chắc lắm. Chỉ sợ em bị mẻ dao thôi. :sogood:
- Mà ai chạy xe đúng ai sai? - Tôi kiên trì hỏi tiếp.
- Tao đúng, thằng chó kia sai... - Đù. Còn to còi gớm.
- Mày kể sơ tí đi.
Em nhìn tôi chằm chằm đôi mắt rưng rưng như muốn khóc. Em nói:
- Hỏi chi. Việc mày à. Nhiều chuyện.
Lúc này tôi chỉ muốn hét lên ĐM mà thôi. :brick:
- Không nói thôi - tôi giả vờ giận.
- Thì nó chạy ẩu. Vượt đèn đỏ. Lúc này tao chạy tới thì bị nó húc cho bay ra xe. Người tao quay mòng mòng. Tao hoảng quá vì người toàn máu me và ê buốt. Nhưng trời tối nên chả ai quan tâm tao. Tao đành móc điện thoại ra gọi cho anh họ tao và mấy đứa bạn tao tới hốt xác tao về nên giờ mới còn được ngồi đây nè.
Em nói xong thì tiếp tục nhăn nhó mỗi khi cử động.
- Mẹ nó. Đúng là trời tính không bằng mấy thằng chạy ẩu tính - tôi nói theo. Em lườm tôi phát cùng với nụ cười mỉm trong thời điểm này làm tim tôi đập nhanh như máy cắt lúa. :big_smile:
- Mày còn đau nhiều không? - Tôi hỏi tiếp.
- Còn.
- Hay tao đi mua thuốc cho mày nha. - Chả hiểu lúc này có cái động lực gì mà khiến tôi hành động như thế nữa.
- Thôi đi. Giờ ai bán cho mày mua?
- Thì ra thử xem sao. Người ta kinh doanh biết đâu thức khuya.