Trong khung cảnh buổi tối, ánh đèn đường sáng chưng, bỗng từ xa vang lên tiếng gọi. Tôi quay lại nhìn, ngay lập tức một bóng dáng đầy kiêu hãnh thu hút sự chú ý của tôi. Cô gái với mái tóc dài thướt tha trong làn gió đêm cùng với nụ cười lạnh lẽo dưới ánh trăng của đêm tối, cuốn hút nhưng đầy xa cách. Khuôn mặt thanh tú với ánh nhìn như cơn gió mùa đông lướt qua, đôi mắt sắc sảo lạnh lùng như những mảnh băng trong suốt. Thật là một vẻ đẹp khó cưỡng và đầy bí ẩn ah! Đúng chuẩn đỉnh Everest luôn !
- Ô ! Hề hề xem ai kìa ! - thằng Nam cười tươi vẫy gọi
Vợ tao chứ ai ! Mày nói lạ - tôi không có nói thế
Cô gái ấy nhoẻn miệng cười nhẹ rồi bắt đầu bước từng bước như đi trên mây về phía hai thằng bọn tôi. Mỗi bước đi như thể hòa quyện cùng gió, nhẹ nhàng êm ái trong không gian tĩnh lặng. Có phải con gái của thần gió không ta ?! Bộ đồ mềm mại ôm lấy từng đường cong của cơ thể.
Gái dừng lại trước mặt bọn tôi, đôi mắt lướt qua bộ quần áo lấm lem của cả hai:
Nam làm gì mà người dính đầy đất cát vậy?
- Mình vừa đi đá banh về ấy mà ! - thằng Nam đầy tự hào chốt sổ, ánh mắt không quên đá đểu tôi
Đờ mờ mờ mày Nam ah ! Cơ mà phải nói thật là trận so tài này tuy là tôi với nó đã dừng lại, nhưng công bằng mà nói. Trận đấy nhìn chung cục diện thì tôi hoàn toàn lép vế ah ! Nếu tôi không phải là thằng bạn già của nó mà là một thằng nào đấy có lẽ nãy giờ tôi đang trên đường tới bệnh viện ah ! Ơ mà sao nó lại bảo là đi đá banh ?!
- Hì, thật không đó !? Sao nhìn bạn kế bên mặt trông khó coi quá vậy ?! - ánh mắt cô ta đầy dò xét lướt qua tôi
Giờ mới nhớ chứ ! Cái bụng tôi ah !
Tôi đang định suy nghĩ nên nói gì thằng Nam lại nhét chữ vô mồm tôi:
Tại nó được đội bạn chăm sóc kỹ quá đó ! Đúng không mày ?!
Đúng concacbamay nha Nam !
- À, ờm
- Vậy đây có phải là... ?! - gái bất ngờ hỏi
Chưa kịp dứt câu thì thằng Nam nhanh trí đáp, như thể tiếp tục một câu chuyện đang bỏ dở nào đấy:
Ừm nó đấy !
- Gì vậy mày ?!
Tôi nghe xong mà chả hiểu cái mô tê gì luôn, mặt mày ngơ ngác. Thấy thế thằng Nam nhìn tôi đầy ngạc nhiên, rồi nó bảo:
Mày không biết người đang đứng trước mặt mày ah ?
- Hả ?! Biết gì cơ ?!
Gì vậy trời... tôi chả hiểu cái quần gì luôn ah !
- Đó Nam thấy chưa ! Ghét người ta quá nên không nhớ luôn ! - gái nói với giọng thoáng buồn, ánh mắt nặng trĩu, đôi môi mím chặt nhìn tôi.
Nhìn thấy thương ghê ah ! Chắc xíu nữa về nhà phải mở bài " Cười đi em " nghe ah !
- Ơ bạn nói gì vậy ?! Cơ mà oan cho mình quá. Thật sự mình không biết bạn ah ?! Chắc bạn nhầm người ?! - tôi vội thanh minh
Vừa nói xong là tôi nhìn ngay sang thằng Nam cần một lời giải thích. Vì từ đầu đến giờ thông qua cách nói chuyện thì có vẻ nó quen với cô gái này ah !
- Thật sự là mày không biết thiệt à ? - thằng Nam nhíu mày nhìn tôi, rồi thở dài nói tiếp:
Đây là Thùy Dương ah !
Thùy Dương ah! Cái tên đẹp nha !
- Hở ?! Gì ?! Thùy Dương nào ?!
- Mày im ! Bố chưa nói hết !
- Hồi sáng lúc nhận lớp tao có gặp, ẻm nhắc chuyện cũ tao mới biết...
Giờ có thể hiểu sao nãy nó né cái chuyện đấm đá nhau rồi bảo đi đá banh ah ! Vãi cả loằn. Chính con bé năm xưa. Con bé mà tôi với thằng Nam... à không, phải nói là thằng Nam xả thân mới đúng. Không phải tôi ah !
- Lúc sáng tao cũng định nói với mày. Cơ mà tâm sự với mày trước cái đã ! Bà cô vào rồi tao để đó, tính ra về nói. Cơ mà tao lại quên cmnl ah ! Với lại tao nghĩ mày có bạn gái rồi nên chắc không cần giới thiệu đâu ha !?
- Nammmmmmmm - Thùy Dương réo tên cũng không quên nhéo nó một phát
- Hề hề ! Ui da đau bỏ con ra đi má !
- Mày tào lao nữa ! Bớt bơm đểu tao nha mày ! Hồi sáng mày chơi tao chưa đủ à thằng loằn !
Thành thật mà nói. Không ngờ em nó lại thay đổi chóng mặt đến vậy. Con người tuy sau một thời gian, dù lớn hơn đi nữa thì vẫn có nét đặc chưng mà chúng ta nhìn vào là sẽ nhận ra ngay. Nhưng có lẽ Thùy Dương là trường hợp ngoại lệ rồi ! Nếu xưa có vẻ là một cô bé với vẻ ngoài e dè, thơ ngây thì nay phải nói là khác một trời một vực. Tuy hồi đó chỉ gặp thoáng quá, chưa tiếp xúc nhiều nhưng tôi có thể thể đoán phần nào đó tính cách của một người qua vẻ ngoài ! Có thể đây là khả năng đặc biệt của người tên " Tâm " hay sức mạnh nội tâm ?! Đúng kiểu dậy thì thành công ah ! Làm tôi nhìn không ra luôn !
- Thế giờ đã biết chưa ?! - giọng Thùy Dương hờn dỗi
- À mình nhớ rồi !
Nghe tôi nói xong thì cơ mặt vợ tôi à không... Thùy Dương cũng phần nào giãn ra ah ! Không còn buồn như lúc nãy ah ! Nhưng nét mặt thì vẫn còn hơi dỗi ah!
- Tại giờ Thùy Dương khác xưa quá !
Chết cmnr lại vạ miệng
Thùy Dương thoáng cười nhẹ rồi hỏi:
Khác là khác thế nào ?!
Rồi xong. Thêm một pha tự hủy của tôi. Cái miệng khốn kiếp này nó đã hại tôi nữa. Đáng ra tôi chỉ nên dừng ở câu đầu tiên thôi. Giờ chỉ có cách khen thôi ah! Không còn cách nào khác ah !
- Ờ thì xinh hơn nè, đẹp hơn nè !
- Thiệt không đó !? - Thùy Dương hai má ửng hồng, cặp mắt như những mảnh băng đang chảy tan khi gặp ánh nắng mặt trời chiếu rọi
- Thiệt ! - tôi đánh bạo
- Thế... thế Tâm... có... Tâm có... - giọng Thùy Dương ngập ngừng
- Hề hề... thế Tâm... - thằng Nam ngay lập tức chen vào. Nhưng nó nói chưa hết câu thì...
- Vụt !
Thằng Nam nhanh chóng lùi ra xa né sang một bên, ánh mắt đầy tinh quái nhìn Thùy Dương với nụ cười nửa miệng. Tôi chưa kịp nhận ra điều gì thì thằng Nam trầm trồ:
- Không ngờ Thùy Dương lớp ta lại là một cao thủ taekwondo ah !
Thùy Dương nhìn thằng Nam với ánh mắt sắc lẹm như dao, vẻ mặt không hề hờn giận nhưng rất nghiêm túc:
Lần sau mà còn chọc mình như thế thì liệu hồn đó ! - Thùy Dương nói với giọng điệu nửa thật nửa đùa.
- Tao về trước nha mậy !
Chắc nó đã đánh hơi thấy nguy hiểm nên đánh bài chuồn chăng ?!
Nói xong thì nó nhìn tôi và Thùy Dương cười đểu cáng rồi cất giọng:
Cô nam hỏa nữ, đêm dài lắm mộng, nhớ giữ gìn hòa bình thế giới nhé!
- Nammmmmm, ông đứng lại cho tôi !
Vừa nói xong là nó vọt mất tiêu, tiếng cười vang vọng dần mất hút giữa màn đêm. Tôi và Thùy Dương đứng đó, không gian xung quanh như đột ngột thu hẹp lại chỉ còn cả hai. Tôi thoáng nhìn Thùy Dương, bắt gặp ánh mắt ẻm cũng đang ngó lơ về phía khác, có lẽ cũng cảm nhận được bầu không khí ngại ngùng đang bao quanh. Thật là khó xử ah !
Tôi khẽ ho một tiếng, cố gắng phá tan sự im lặng:
- Thiệt tình ! Thằng quỷ đó lúc nào cũng thế ! Thôi kệ nó đi !
- Ừm. Nhưng mà... cũng vui !
Vui ?! Sao lại vui ?! - thôi kệ tôi chả buồn nghĩ thêm, ngày hôm nay thật dài ah ! Tôi chỉ muốn về nhà ngay lúc này rồi leo lên giường đánh một giấc ngon lành ah !
- Tụi mình cũng về nhá !? - tôi cất giọng pha chút mệt mỏi
- Hì - Thùy Dương cười khẽ rồi gật đầu
Chúng tôi bước chậm rãi ra phía đường, nơi những ánh đèn đường hắt xuống mặt đường tạo thành những vệt sáng vàng ấm áp. Không khí buổi tối mát mẻ, dưới bầu trời đầy sao, tiếng côn trùng rả rích vang lên như một bản nhạc ồn ào giữa không gian tĩnh lặng của buổi tối ! Không hẳn là dễ chịu, nhưng nó mang lại cảm giác quen thuộc, như một phần không thể thiếu mỗi khi màn đêm buông xuống. Dưới ánh đèn vàng hiu hắt, tôi và Thùy Dương bước đi trong sự yên lặng. Không khí đêm tạo điều kiện cho những suy nghĩ len lỏi, trôi dạt tự do. Cơ mà tôi chả buồn nghĩ ah ! Hôm nay đã quá mệt rồi ah ! Bất chợt, Thùy Dương lên tiếng, phá vỡ sự yên lặng:
- Tâm nè !
Tôi quay sang nhìn với chút tò mò:
- Hở ?
Thùy Dương ngập ngừng, ánh mắt thoáng chút đắn đo:
- Chuyện năm đó...
Chưa kịp để Thùy Dương nói hết câu, tôi nhẹ nhàng ngắt lời, giọng nói mang theo sự chân thành:
- Thôi mà, chuyện cũ đã qua rồi, không có vấn đề gì đâu ! Cậu đừng suy nghĩ lung tung, mình giận thiệt đó nha !
Thùy Dương dừng lại, đôi mắt nhìn thẳng vào tôi, ánh lên sự nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười, như thể gánh nặng nào đó đã được trút bỏ.
Chúng tôi tiếp tục bước đi, như thể vừa khép lại một chương trong cuốn sách cuộc đời. Những câu chuyện đã viết trên những trang giấy cũ được lật qua một bên, nhường chỗ cho những trang giấy mới, nơi những dòng chữ chưa viết vẫn đang chờ tác giả của chúng.
- Tâm làm sao vậy ? - Thùy Dương hỏi khi thấy tôi nãy giờ một tay cứ ôm bụng, không được thoải mái.
- À, ờ không có gì ah !
- Hì, vén áo lên cho mình xem ! - Thùy Dương nở một nụ cười nhẹ, đôi mắt lấp lánh vẻ tinh nghịch. Nhưng chỉ trong tích tắc, nụ cười ấy vụt tắt, đôi mắt trở nên sắc sảo và tập trung hơn, ánh nhìn sắc bén lạnh như băng quét qua tôi cùng với khuôn mặt lạnh lùng đầy kiên quyết. Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, tôi như bị đông cứng tại chỗ, tim tôi đập nhanh hơn, và một cảm giác sợ hãi mơ hồ bắt đầu len lỏi.
- Ơ ?! Để làm gì ah ?
- Vén lên ngay !
..........................
Bên chiếc ghế cạnh đường, tôi và Thùy Dương ngồi đó. Gương mặt Thùy Dương ửng hồng, chăm chú cầm khăn giấy tẩm ướt lau nhẹ nhàng trên bụng tôi. Tim tôi đập thình thịch, cảm giác đầy ngượng ngùng, ngại vãi loằn ah !
- Cái ông Nam này thiệt tình !
- Không phải do nó đâu ! Do mình thôi !
- Tâm ngốc !
- ..........
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Tiên Võ Đế Tôn [Dịch]
Thanh Điền
Trả lời1 tháng trước
bác làm giáo viên à ? dạy môn sử chắc luôn
Leetam [Chủ nhà]
1 tháng trước
Có đâu thím. Em làm nhân viên vệ sinh môi trường @@
keylele
Trả lời2 tháng trước
1x. hosng
Leetam [Chủ nhà]
2 tháng trước
Kk
An quên mật khẩu
Trả lời3 tháng trước
Người hùng thời thơ ấu đồ. Chắc ông thớt ngày nào cũng ăn nằm với đô vật mỹ :))
Leetam [Chủ nhà]
3 tháng trước
Grưgrưgrừ... Xình xịch xịch... Xèo xèo xèo... Grừư~RRRAAPIDO Ten tén tèn ten... tén ten tèn ten... ten tén tèn ten... tén ten tèn ten... :>
An quên mật khẩu
3 tháng trước
:))
Nguyễn Anna
Trả lời3 tháng trước
Truyện Hay mà ra chậm quá nên quên mất phần trước . Trừ điểm
Leetam [Chủ nhà]
3 tháng trước
Hiu hiu... :>
alex phạm
Trả lời4 tháng trước
truyện hay đấy bác
Leetam [Chủ nhà]
4 tháng trước
xiè xie :>