Logo
Trang chủ
Chương 13
Chương 13

Chương 13

Đọc to

5 phút trước...

- Có thật là đi đá banh không đó ?!

- Thiệt mà...bla...bla... - tôi dùng mọi lập luận sắc bén nhất có thể58

- Tâm nói thật đi ! - ánh mắt Thùy Dương sắc lẹm nhìn tôi49

......................

- Tâm có biết là Tâm nói dối dở lắm không ?

Vậy là cái lí lẽ củ chuối của tôi không qua mặt được Thùy Dương ah !57

- Để mình đi tìm nhà thuốc gần đây, Tâm ngồi chờ một lát có được không ?!

- Ý thôi không cần đâu !

- Mà cậu học võ từ khi nào thế ?! - tôi vội đánh trống lãng khi thấy Thùy Dương định đứng lên để đi

- Hì, thì... thì từ lúc đó đó !

- Tâm vẫn học chứ ?!

- À mình nghỉ lâu rồi !

- Sao vậy ?

- À bận việc học với ôn thi ngày trước ah ! Với lại học một mình chán lắm !29

- Hì, thế học cùng với mình đi !

Tôi lưỡng lự, cân nhắc xem có nên chấp nhận lời mời này không. Những suy nghĩ ấy cứ lởn vởn trong đầu tôi. Tôi không muốn vội vã đưa ra quyết định. Thay vào đó, tôi cần thời gian để suy nghĩ kỹ lưỡng, cân nhắc xem đây có phải là một ý tưởng hay hay không. Hiện tại ngay lúc này tôi chả có hứng ah ! Kêu tôi đi học có mà tôi bỏ ngang, thế thì nhục thôi rồi ! Chưa kể tôi còn chưa biết việc học hành của tôi ra làm sao ah ! Phàm là phận học sinh muốn làm gì trước tiên việc học hành phải thông suốt cái đã ! Thùy Dương dường như đã nhận ra sự lưỡng lự và băn khoăn của tôi:

Hì, không cần phải vội trả lời ngay. Tâm cứ suy nghĩ lại. Nếu không được thì cũng không sao, mình hiểu mà.

- Mà Thùy Dương đi đâu giờ này thế ?!

- Mình đi mua ít đồ cho mẹ thì tình cờ thấy Tâm với Nam !

- Vậy Thùy Dương về đi kẻo mẹ lo ! Cũng muộn rồi ah !

Nói thế thôi chứ còn sớm chán, mới có tầm 7h tối chứ nhiêu !?

- Nhưng...

- Mình không sao ah ! Đừng lo !

- Cảm ơn Thùy Dương nhiều nha !

- Hì, không có gì mà !

- Thùy Dương về cẩn thận !

- Hì, mình biết rồi ! Tâm về nhớ bôi thuốc đấy !

- Ờ - tôi đáp qua loa cho xong chuyện

..........................

Trong ánh sáng của những ngọn đèn đường tôi đạp xe về, cảm nhận từng cơn gió mát lạnh lướt qua khuôn mặt. Mặt đường êm ả dưới bánh xe, bầu trời tối nay trong xanh, điểm xuyết những ngôi sao lấp lánh như đang dõi theo từng nhịp đạp của tôi.

Taekwondo ah ! Không biết sẽ ra sao nếu kết hợp cả Vovinam và Taekwondo nhỉ !? Nam ah... khửa khửa ! - tôi ngẫm nghĩ85

Bất chợt một chiếc xe hơi lướt qua, ánh đèn pha như xé tan màn đêm chiếu sáng cả con đường phía trước. Tôi nghiêng người nép sang một bên, bụng âm ỉ nhói lên như một lời nhắc nhở kéo tôi trở về thực tại. Cảm giác đau bất chợt khiến tôi khẽ nhăn mặt, mỗi nhịp đạp xe giờ đây trở nên nặng nề hơn. Tôi hít một hơi dài, cố gắng giữ thăng bằng phớt lờ cảm giác đau đớn từ cái bụng và để những cơn gió mát mẻ của buổi tối xoa dịu phần nào cơn đau.

- Thôi về nhà đã rồi tính - tôi tự nhủ

Và thế là, tôi tiếp tục đạp xe, để mặc mọi thứ lại phía sau, hòa mình vào không gian tĩnh lặng của đêm.29

............................

Tôi dắt xe vào sân, cảm nhận sự mệt mỏi lan tỏa khắp cơ thể, bước vào phòng, nhanh chóng tìm đến phòng tắm để rửa sạch bụi bặm và mồ hôi của một ngày dài...

Ánh đèn trong phòng tắm tạo ra một không gian ấm áp và dịu dàng. Tôi từ từ cởi áo, nhìn vào gương, tôi cảm thấy một chút choáng váng thấy cái bụng bầm tím, lan rộng hơn tôi tưởng. Bầm tím thế này thì đau là phải - tôi cố gắng không để nỗi lo lắng xâm chiếm.3

Múc từng ca nước ấm xối ào ào, xoa dịu phần nào sự căng thẳng trong tôi, rồi nhẹ nhàng lau vết bầm, cảm giác nhói đau mỗi khi chạm vào da thịt khiến tôi khẽ nhăn mặt. Sau khi tắm xong, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, mặc dù cái bụng vẫn âm ỉ nhức nhối. Tôi mặc bộ áo trắng Real Madrid yêu thích, tiếc là năm đấy đội bóng tôi yêu bị Juventus loại ở bán kết C1... Có dịp tôi sẽ kể thêm hehe!3

- Cộc cộc - tiếng gõ cửa

- Sữa pha xong rồi nè con !

.........................

- Dạ, con cảm ơn dì !

- Sao trông con mệt mỏi thế ?! Có bị làm sao không đấy ?

- Không có gì đâu dì, con đi đá banh với mấy đứa bạn thôi. Chắc ham quá nên mới thành ra thế này - tôi đáp, cố gắng làm giọng mình nghe có vẻ bình thường nhất có thể.

Dì nhìn tôi một lúc lâu, dường như không hoàn toàn tin vào câu chuyện tôi vừa kể, nhưng rồi cũng không hỏi thêm gì nữa

Cũng may là tôi mặc áo nó che lại rồi ah!

- Uống xong rồi nghỉ ngơi tranh thủ ngủ sớm nghe chưa !

- Dạ !

Tôi gật đầu, cảm thấy thật may mắn khi có dì bên cạnh, luôn chăm sóc và lo lắng cho tôi như thế. Uống hết cốc sữa, tôi cảm thấy mình tràn đầy sinh lực ah!  Sẵn sàng cho một giấc ngủ sâu sau một ngày dài, hy vọng rằng giấc ngủ sẽ giúp tôi chữa lành và bắt đầu một ngày mới tốt đẹp hơn...1

Sáng 5h45...51

Không khí buổi sớm vẫn còn vương lại chút se lạnh của đêm qua. Tôi cảm nhận làn gió nhẹ nhàng lùa qua cửa sổ, mang theo hương thơm dịu mát của cây cỏ và đất trời sau một đêm dài. Bầu trời vẫn còn lờ mờ sắc xanh nhạt, tôi ngồi dậy thì bất chợt điếng người19

- Đau vãi loằn ah !

Cảm giác đau nhói từ bụng làm tôi phải hít một hơi thật sâu. Vết thương còn đó nhắc nhở tôi đừng manh động ah! Cơ mà nó sưng cmnl! 2Tôi nhẹ nhàng bước xuống giường, cố gắng di chuyển chậm rãi để tránh làm đau thêm. Tôi khoác lên mình bộ đồng phục, cảm nhận từng cơn gió lạnh thoảng qua, khiến da thịt như tỉnh táo hơn.

- Con đi học nha dì !

- Chạy xe cẩn thận đó !

- Dạ !

Không khí buổi sáng sớm thật trong lành, mát mẻ, mang lại cảm giác sảng khoái và đầy năng lượng cho một ngày học tập mới. Hít một hơi thật sâu, tôi cảm nhận được sự trong trẻo của buổi sớm, như một lời chào nhẹ nhàng từ thiên nhiên, khiến tôi cảm thấy sẵn sàng hơn cho mọi điều đang chờ đợi phía trước. Tôi đạp xe chậm rải đến trường, cái bụng như này đạp nhanh là xong tôi ah ! Hôm nay tôi quyết định thử đi con đường mới mà thằng Nam đã kể hôm trước. Nó bảo rằng con đường này tuy lòng vòng với nghịch hướng nhưng ngắn hơn một chút so với đoạn tôi thường đi. Ngắn hơn ah?! Triển liền chứ còn gì nữa ! Với sự tò mò và chút hứng thú, tôi chuyển hướng bánh xe, rẽ vào con đường mà mình chưa từng khám phá. Con đường mới này có vẻ yên tĩnh hơn, khá ít xe cộ qua lại, hai bên lát đát những cây cối xanh mướt cùng những tòa nhà cao tầng, hóa ra con đường này dẫn vào một khu dân cư mới ah ! Nhìn đồng hồ trên tay cũng ngót nghét 6h30 rồi ! Vãi cả loằn ah ! Tôi cũng muốn tăng tốc lắm nhưng đành chịu thôi !39

Đang đạp xe chậm rãi thì tôi bất ngờ thấy con bé hồ ly đang đứng bên đường, khuôn mặt pha chút lo lắng như đang chờ đợi gì đó...35

Sao con bé đó còn chưa đi học đứng đó làm gì ta ?! - tôi ngẫm nghĩ

Dù vẫn còn cay chuyện hôm bữa lắm, nhưng tôi không nỡ nhìn vợ tôi như thế ah! Vợ ơi anh đến đây !43

Chạy gần đến trước mặt nhỏ, tôi dừng lại trước sự ngạc nhiên của con bé đấy, cặp mắt đen hút hồn ghê ah ! Mùi hương thơm tho từ em nó thoang thỏang trong gió xộc thẳng vào mũi tôi ! Phê thật ah ! Hít hà hít hà, tôi phải nói thật một điều là mấy đứa con gái thơm ghê luôn ! Sau này tôi mới biết nó là mùi từ sữa tắm, kem dưỡng, nước hoa kết hợp với mùi hương của cơ thể tạo nên ah ! Nhưng tôi thích nhất là mùi cơ thể + mùi sữa tắm thôi, không thích mùi nước hoa cho lắm, nó nặng mùi khó chịu sao ấy!43

- Bạn chưa đi học ah ?

- Mình đợi xe

- Lên xe đi mình chở cho

Lúc này tôi quên mất cái bụng đang bị đau ah ! Chắc gặp gái đẹp thơm tho đầu óc mụ mị rồi ah ! Não bộ đánh lừa cơ thể ah ?!

- Thôi mình đợi xe cũng được mà !

- Bạn đợi thế coi chừng trễ học đấy ! Sẵn tiện đường lên xe đi mình chở cho !

Lưỡng lự một lúc, nhỏ cuối cùng cũng leo lên xe ngồi. Nụ cười nhẹ nhàng thoáng hiện trên môi, khiến lòng tôi bất chợt xao xuyến, như thể có một làn gió êm dịu lướt qua.

............................

Ôi dồi ôi cái bụng tôi ! Dù vậy tôi vẫn gắng gượng đạp xe và cố tỏ ra bình thường hết sức có thể ah !

Vừa chạy được một đoạn...

- Tâm ơi !

- Hả ?!

- Tâm đi nhầm đường rồi kìa !

Ặc, vì quá hăng hái xen lẫn hồi hộp khi lần đầu chở gái. Tôi quên mất luôn đường tới trường112

- Tâm quay xe lại đi !

Tôi đần mặt làm theo lời của của nhỏ. Giá mà lúc ấy có một cái hố nào đó xuất hiện trước mặt, chắc chắn tôi sẽ không ngần ngại nhảy ngay vào để trốn khỏi sự xấu hổ này...

- Bạn nhớ mình không ?! - tôi cất giọng hỏi

- À bạn là người đá trái banh trúng mình chứ gì !

Cái con bé hồ ly này, sao không bảo tôi là người bị cô hãm hại suýt chết nhỉ - tôi thầm nghĩ

- Chứ không phải bạn... - tôi định nói tiếp nhưng rồi thôi không nói nữa

- Hừ

Vợ ơi em thật độc ác ! - tôi không có nói thế43

- Hì, có qua có lại mà. Có biết là mình ngã xe đau lắm không ? Nếu mà trái banh đấy trúng mình thì có lẽ bây giờ Tâm không gặp mình đâu !

Nhỏ nói với giọng điệu dễ thương, sự dễ thương của nhỏ như một liều thuốc chữa lành vết thương, những bước đạp xe nặng trĩu do cơn đau âm ỉ dần tan biến. Như thể những gánh nặng đang đè lên tôi nhẹ bẫng đi.

- Mình nhớ bạn có chiếc xe mà ?!

- Ừm nhưng nó hư rồi !

- Sao vậy?

- Trăng sao gì? Chứ không phải do ai đó đá trái banh ha! - giọng nửa đùa nửa thật

- Cho mình xin lỗi nhé !

- Hì, không sao mà !

- Mà ở nhà không có ai đưa bạn đi học ah ?

Hỏi ngớ cmnr. Có người đưa thì làm gì có lúc này cơ chứ44

- Ba mẹ mình đi làm mỗi cuối tuần mới về thôi !

- Vậy ở nhà có mỗi mình bạn hả !?25

- Ừm - gái trả lời với giọng thoáng buồn

Hehe. Một mình ah, có sợ ma không ?! Cần người ngủ cùng thì cứ nói, mình rất sẵn lòng ah! Mình sẽ giúp bạn có một giấc ngủ ngon cùng giây phút thư giản với những bài massage như khỉ ăn trộm đào, vác cày qua núi, tiên ông bồng tiên nữ,...43 đảm bảo bạn sẽ thích cho mà xem ! - tôi không có nói thế ( hồi đấy tôi trong sáng lắm, ngây thơ vô cùng cái này là thật, không hề bốc phét luôn. Cho đến khi... nói sau vậy... hic )343

- Vậy để trưa mình trở bạn về luôn nhé ! - tự dưng máu trách nhiệm trong huyết quản tôi trỗi dậy ! Không biết đó có phải là lương tâm bị cắn rứt không ta?

- Có được không đó ? Mình chỉ sợ Tâm phiền thôi !

- Chuyện nhỏ mà, có gì đâu !

Thoáng chốc cũng đến trường...

- À mà bạn tên gì thế ?!

Gái thoáng ngạc nhiên khi nghe tôi hỏi thế. Vậy mà đòi chở con người ta như đúng rồi ah! Chết không chứ, hôm qua điểm danh tôi chả để ý trời đất gì, tên thì có nghe sơ sơ vài người nhưng không biết mặt ah ! Ai mà hỏi tôi người đó tên gì thì tôi chịu, trong lớp chắc tôi biết được tên mỗi 4 người là thằng Nam, Đăng, Kiều Vy và Thùy Dương ah ! Phàm là bạn cùng lớp, người ta biết mình mà mình không biết người ta. Quá nhục nhã, khốn nạn tận cùng, đề nghị tử hình, sa thải vĩnh viễn thôi !3

Mà vợ ơi em tên gì vậy? – tôi không có nói thế43

- Tâm không biết tên mình sao ? Thảo nào nãy giờ Tâm gọi " bạn " không ha !

Tôi chỉ biết cười cầu tài... đần bome. Bắn bỏ thôi57

- Hì, mình tên...

.................................

Mấy thím đừng nóng khửa khửa65

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tán Gái Ở Nhà
Quay lại truyện Wǒ ài nǐ
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Thanh Điền

Trả lời

1 tháng trước

bác làm giáo viên à ? dạy môn sử chắc luôn

Ẩn danh

Leetam [Chủ nhà]

1 tháng trước

Có đâu thím. Em làm nhân viên vệ sinh môi trường @@

Ẩn danh

keylele

Trả lời

2 tháng trước

1x. hosng

Ẩn danh

Leetam [Chủ nhà]

2 tháng trước

Kk

Ẩn danh

An quên mật khẩu

Trả lời

3 tháng trước

Người hùng thời thơ ấu đồ. Chắc ông thớt ngày nào cũng ăn nằm với đô vật mỹ :))

Ẩn danh

Leetam [Chủ nhà]

3 tháng trước

Grưgrưgrừ... Xình xịch xịch... Xèo xèo xèo... Grừư~RRRAAPIDO Ten tén tèn ten... tén ten tèn ten... ten tén tèn ten... tén ten tèn ten... :>

Ẩn danh

An quên mật khẩu

3 tháng trước

:))

Ẩn danh

Nguyễn Anna

Trả lời

3 tháng trước

Truyện Hay mà ra chậm quá nên quên mất phần trước . Trừ điểm

Ẩn danh

Leetam [Chủ nhà]

3 tháng trước

Hiu hiu... :>

Ẩn danh

alex phạm

Trả lời

4 tháng trước

truyện hay đấy bác

Ẩn danh

Leetam [Chủ nhà]

4 tháng trước

xiè xie :>