Nay thấy mấy bé học sinh nam thanh nữ tú mặc đồ đoàn làm tôi nhớ tới mình cũng từng là một đoàn viên ưu tú ah ! Ngày đó đi dự đại hội lớ ngớ kiểu gì quên mang thẻ đoàn, tôi nhớ nôm na là thẻ này cầm giơ lên để biểu quyết gì đấy ! Bích là ai mấy thím đừng hỏi tôi. Tôi không có biết đâu, tôi thật sự không biết gì hết
À thỉnh thoảng mấy thím thấy truyện của em cập nhật, nhưng không phải đăng chương mới đâu ah! Em viết thẳng rồi đăng lên luôn chứ không có bản nháp, thỉnh thoảng có vài lỗi sai như chính tả, cách dùng từ,...v.v em sẽ sửa lại nhưng nhìn chung nó không làm thay đổi mạch truyện hay ý nghĩa đâu, nên là mấy thím không cần chú ý quá nhiều. Em chỉ đăng chương mới mỗi cuối tuần thôi ( nếu có viết ) hoặc đăng tùy hứng ah !
...............................
- Zhào Xuě Lì
- Hả ?! - tôi ngơ ngác mặt đần ra
Cơ mà sao cái giọng điệu này nó quen quen. Giống cái lần kia nhỉ ?! Chắc là cùng một thứ rồi ! - tôi ngẫm nghĩ
- Là Triệu Tuyết Lệ đó ! Tâm cứ gọi mình là Lệ Lệ !
- À !? Hở... ơ...
- Hì, Tâm muốn gọi thế nào cũng được nè ! - Tuyết Lệ nói rồi kèm theo cái nháy mắt
- Còn mình tên...
- Lưu Nhật Tâm chứ gì !? Cái đó thì mình biết rồi ! – Tuyết Lệ che miệng cười tủm tỉm
Quá nhục nhã tôi ơi !
- Mà thứ tiếng lúc nãy Tuyết Lệ nói là gì ah ?
Tôi chắc chắn một điều là nó không phải tiếng Anh rồi, trải qua 9 năm ăn học tôi chưa thấy tiếng Anh nào nó như này ah !
- Hì, tiếng Trung đó !
- Tuyết Lệ là người Trung Quốc ah ?
- Ừm... nhưng... mà thôi Tâm cứ xem là như vậy đi !
Tuyết Lệ có vẻ ngại khi tôi hỏi thế ! Mà ngại là sao, rõ ràng là làm người ta tò mò chết đi được ! Hay tò mò là đức tính xấu ?! Tôi cũng định hỏi thêm nhưng thôi.
....................................
Những tia sáng đầu tiên từ mặt trời đang mọc dần lên, chiếu rọi khắp sân trường len lỏi qua từng khung cửa sổ, nhuộm vàng cả không gian xung quanh, tạo nên một bức tranh rực rỡ và ấm áp, tôi và Tuyết Lệ băng qua sân trường, những dãy hành lang. Cứ tưởng sẽ là bầu không khí trong lành nhưng không. Không khí xung quanh vô cùng độc hại được bao phủ bởi những tiếng xì xào, bàn tán. Những ánh mắt tò mò, xen lẫn ác ý đổ dồn về phía chúng tôi, từng nhóm học sinh tụm lại, thì thầm những lời không mấy thiện cảm.
- Mày thấy thằng đó không? Như cái đĩa đeo chân hạc ấy - một giọng nói cất lên, đầy khinh miệt
- Coi kìa, tưởng mình là ai mà bám em ấy như keo dính chuột thế? Chắc là osin của ẻm !
- Ừ, chứ thằng đó làm gì xứng với em ấy, không cùng tầng thứ rồi !
- Còn không xứng đáng xách dép cho em nó nữa nói gì tới làm osin ! - một giọng khác chen vào, kèm theo tiếng cười giễu cợt
- Đứng cạnh mà nhìn lạc quẻ như kẻ lạc loài giữa bầy thiên nga haha - đám nào đấy cười phá lên
Cú thật ah ! Toàn đồn thổi bậy bạ, phải dạy tụi nó một bài học thôi ! Nếu không phải đang bị thương tôi đã thách bọn nó một trận 1 vs 100, chắc chắn sẽ làm chấn động cả cái ngành giáo dục ! Như này thì Pain lục đạo đã là gì cơ chứ, Jiraiya đại nhân 1 vs 6 phải gọi tôi bằng cụ.
Thoáng nhìn qua tôi thấy Tuyết Lệ vẫn bình thản với nụ cười nhẹ nhàng trên môi như chẳng hề bận tâm đến những lời đàm tiếu kia. Thoáng chốc cũng đến lớp, cứ tưởng cuối cũng cùng được giải tỏa, nhưng không. Bất chợt tôi thấy thằng Nam nhìn tôi cười đểu cáng
- Gì đấy ? Mày định xỉa xói gì tao nữa à !?
- Gớm nhỉ ? Hôm qua em Vy với em Dương. Sáng nay lại em Lệ !
- Mày tào lao nữa !
- Thật là bái phục sư huynh ! Chỉ đệ vài chiêu đi ! - thằng Đăng chen vào
- Hai thằng bây bớt bớt dùm tao !
- Haha – hai đứa nó cười phá lên
- Mày ăn sáng chưa Tâm ? - thằng Nam bất ngờ cắt ngang
- Chưa !
- Thế đi ăn nè mậy ! Bữa sáng quan trọng lắm, bỏ là không tốt đâu ku !
- Sắp vô học rồi ăn cái gì ?!
Lúc sáng tôi có bảo với dì là để lên trường ăn luôn nhưng xem ra phải nhịn thôi
- Mày khéo lo, mới đầu năm !
- Ờ vậy đi !
- Còn thằng này đi không ?
- Tao ăn rồi ! - thằng Đăng đáp
Tôi và thằng Nam cùng nhau bước xuống căn tin. Sắp vô học rồi mà căn tin vẫn nhộn nhịp, chật kín những bóng áo trắng tấp nập ra vào. Không khí nơi đây tràn ngập âm thanh của tiếng nói cười, tiếng gọi đồ ăn, và tiếng loảng xoảng của những chiếc khay, chén dĩa va chạm nhau. Hương thơm của món ăn lan tỏa, kích thích vị giác với mùi bún xào, cơm tấm... và cả những chiếc bánh mì nóng hổi. Lấy được đồ ăn tôi và thằng Nam len lỏi qua đám đông, cố gắng tìm một chỗ trống trống để thưởng thức sơn hào hải vị. Sau một hồi loay hoay tôi và nó cũng tìm được một chỗ gần cửa sổ, từ chỗ này có thể nhìn ra sân trường, nơi những tán cây xanh mướt đang đung đưa nhẹ nhàng trong làn gió sớm. Ánh nắng xuyên qua những kẽ lá, tạo nên những vệt sáng lung linh nhảy múa trên mặt đất, đang ăn ngon lành bất chợt nó lên tiếng:
Gan mày cũng to nhỉ ?!
- Gì ?! - tôi ngẩng lên, không hiểu
- Dây dưa với lớp phó rồi lại cưa cẩm cả lớp trưởng ! Mười cái mạng cũng không cứu nổi mày đâu con ! - thằng Nam trình bày
- Mày nói gì tao không hiểu !
- Mày không biết à ? Chả trách sao...
Tùng... tùng... tùng, bất chợt tiếng trống vang lên báo hiệu giờ học sắp bắt đầu...
- Thôi vô lớp nè mậy ! - tôi nói rồi đứng dậy
- Vô con kẹc, ngồi xuống ! Tao chưa nói xong
Sau một hồi đấu khẩu...
- Mày nghĩ thế oan cho tao quá ! Mọi chuyện không như mày nghĩ đâu !
........................
Hành lang dài và vắng lặng, chỉ có tiếng bước chân của tôi và thằng Nam vang vọng, đều đặn và rõ ràng... rồi cũng đến trước cửa lớp ! Thằng Nam đứng đó nhìn sang tôi với vẻ mặt đắc thắng rồi cất giọng:
- Đấy giáo viên còn chưa vào ! Mày khéo lo !
Nói xong nó quay đầu lại bước vào lớp thì... Vụt !
- Chát !
Có gì đó vừa xẹt ngang qua, tôi chỉ kịp thấy thằng Nam đưa tay lên chắn cái gì đó... sau khi định hình lại thì tôi thấy đó chính là một cú đá và người vừa tung cú đá xé gió ấy chính là Thùy Dương. Ai nấy cũng đều sửng sốt như không tin vào mắt mình, sau khi đỡ được thì thằng Nam nhanh trí nhảy lại đằng kia, khi xác định được khoảng cách đã an toàn nó mếu máo làm ra vẻ bị hại rồi kêu oan oản:
- Bớ người ta, đánh người kìa bà con ơi !
Thùy Dương đứng đó nở một nụ cười lạnh tanh, ánh mắt ánh lên một tia lém lỉnh:
- Ai làm gì Nam nè ?
- Các bông hoa xinh đẹp của lớp hãy cùng nhau đưa vụ việc ra ánh sáng với Nam nhe hề hề ! - nói câu này xong mặt nó dê gái thấy rõ luôn
- Nè mấy bà có thấy tôi làm gì Nam không ?
- Tụi này không hề thấy gì luôn !
- Đúng đó ! Chắc ông Nam mắc chứng hoang tưởng rồi !
- Đã nghe thấy chưa Nam ?
Thằng Nam đứng thất thần không thốt lên lời nào, ánh mắt nó trống rỗng, không còn chút sức sống như thể vừa chứng kiến sự sụp đổ của Constantinople.
Cái này đúng là ỷ đông hiếp ít rồi. Hội chị em quá ghê ah! – tôi ngẫm nghĩ
- Cậu làm vậy có hơi... – Tuyết Lệ cất giọng
- Phải làm vậy mấy người này mới biết sợ ! Cậu dễ dãi quá thì không trị được đâu ! – Thùy Dương trả lời đầy kiên quyết, rồi sau đấy liếc tôi một cái
Ngồi không cũng dính đạn là sao trời ?!
- May cho hai người là chưa có cờ đỏ trực đấy ! Lần sau chú ý giờ giấc biết chưa ! – Thùy Dương nghiêm giọng
- Dạ bọn em biết rồi chị đại ! – thằng Nam đáp
Vừa nói xong ánh mắt Thùy Dương đùng đùng sát khí làm nó phải vọt lẹ về chỗ... Bỗng một người phụ nữ trẻ mặc áo dài bước đến trước cửa lớp, nhưng không phải cô chủ nhiệm vui tính của tôi !
- Lớp trưởng 10A2 là em nào?
- Dạ là em ạ!
- Ra ngoài này cô dặn xíu !
Một lát sau...
- Nè mọi người, hai tiết này chúng ta sẽ tự quản nhé ! Do thầy bận đột xuất nên chúng ta sẽ không học ! – Tuyết Lệ đưa ra thông báo
Một cảm giác lạ lẫm bắt đầu xuất hiện trong tôi khi không hề có màn tăng động hay tiếng hò reo nào ah ! Gì chứ lớp toàn gái, mà toàn gái ngoan nên phản ứng cũng khác ah khửa khửa ! Chứ không thì có mà nổ banh nóc rồi đứa thì đi căn tin, đứa thì la cà,... nói chung là đủ thể loại.
- Thế có đôn tiết được không ?! - Thằng Nam hỏi
Có lần lớp trống tiết tôi với nó đi la cà ngoài sân trường, gặp tụi học thể dục nó đang đá cầu bọn tôi xin vào góp vui, bị bà cô chủ nhiệm bắt gặp chụp hình lại mà chả hay biết, tới giờ sinh hoạt lớp hết cứu...
- Chậc đầu năm mà đã đòi đôn tiết rồi ah Nam ?! Chăm học ghê mậy ! Ngọn cờ đầu 10A2 đây rồi ! - tôi bơm đểu
Thằng Nam nghe xong thì làm biểu tượng giơ ngón tay giữa về phía tôi.
Thú thật thời đi học tôi rất thích được đôn tiết mỗi khi giáo viên có việc ah ! Đi nét, đá banh à nhầm, về sớm khỏe thôi luôn !
- Để mình đi hỏi xem có được không nhé ! - Tuyết Lệ đáp
- Cậu giữ lớp giúp tớ một chút nha !
- Cứ để đó cho mình ! - Thùy Dương cười tươi đáp lại
..........................
- Không có đi đâu hết ! Về chỗ ngồi !
Tuyết Lệ vừa rời đi thì đúng kiểu chợt nghe tiếng sét, nổ sầm bên tai, khi tôi chợt trông thấy... viết xong chắc phải mở bài “hoa mười giờ” nghe cái ah!
Thằng Đăng buồn bã đi về chỗ sau khi bị Thùy Dương khủng bố tinh thần. Đúng là không hổ danh lớp phó trật tự ah ! Chắc thằng Đăng này nó định la cà đâu đó rồi nên mới thế, giờ này vào học rồi đi đâu. Cơ mà gan nó cũng to nhỉ ? Nó không thấy hồi nãy tôi với thằng Nam vừa trải qua gì ah? Mà còn dám đòi ra ngoài. Chắc nó tưởng xin phép là được, thế thì quá ngây thơ rồi. Bỗng nhiên thằng Nam đứng dậy rồi từ từ tiến về phía chỗ tôi đang ngồi
- Ê Tâm mày ra nhà sách mua dùm thằng Đăng quyển truyện đi !
Ra là thế, bảo sao ! Vô học rồi còn đi long nhong ah ! Cơ mà nó bị rảnh ah?! Mua cái mế gì thế?! – tôi ngẫm nghĩ
- Gì ?! Thôi, mày không thấy thằng Đăng vừa bị gì ah !
- Mày hỏi nó có bị rảnh không? Ra về rồi mua!
- Đi mậy?!
- Nó không nhờ mày ah !?
- Thôi, tao không dám !
- Đờ mờ thế sao mày còn kêu tao ?!
- Hồi ra chơi nó bao chầu nước !
Cái này thì may ra anh còn coi ! Ái chà chà thật là biết chiều lòng người ah ! Trước lời đề nghị đầy sức nặng, không nghĩ ngợi nhiều...
- Quất ! - tôi chốt sổ nhận kèo
Ánh mắt tôi hướng về phía Thùy Dương đang đứng nghiêm túc hai tay khoanh trước ngực quan sát tình hình lớp ở phía bục giảng, dáng đứng ấy không chỉ toát lên vẻ uy nghiêm mà còn làm nổi bật những đường cong mềm mại của cơ thể, đặc biệt là đôi gò hồng đào như khẽ mời gọi
Không biết có sữa không ta ? - tôi không có nghĩ thế
Tôi đứng dậy, bước chân đầu tiên rời khỏi chỗ ngồi như nặng ngàn cân. Trán tôi bắt đầu lấm tấm mồ hôi, cảm giác như mọi ánh mắt trong lớp đều đang dõi theo từng cử động của tôi, tim tôi đập rộn rã như trống trận
- Trúc Mai, Thanh Thảo trật tự !
Mặc dù không phải là tôi nhưng lời nhắc nhở sắc lạnh và bất ngờ ấy như một luồng điện chạy dọc sống lưng làm tim tôi đập loạn nhịp, như muốn vỡ tung ra khỏi lồng ngực, tôi đứng chôn chân như trời trồng ! Cố gắng hít thở sâu để trấn tĩnh, đưa tay lên trán quệt vài giọt mồ hôi lấm tấm
- Tâm đi đâu đấy ? - Thùy Dương nở nụ cười lạnh như băng khi thấy tôi rời khỏi chỗ ngồi từ bao giờ
Tôi giật mình hồn bay phách lạc, mỗi bước đi càng thêm nặng trĩu và trở nên xa xăm như đoạn đường dài ra... khi đến gần Thùy Dương, tôi cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhưng không giấu nổi sự run rẩy
- À...ờm... mình đi vệ sinh xíu được không ?
Nghe tôi nói xong, Thùy Dương nhìn tôi chằm chằm đầy suy xét, ánh mắt sắc bén thăm thẳm như có thể nhìn thấu tâm can, ánh nhìn không hề dao động, tựa như một dòng sông băng giá.
Thôi xong tao rồi Nam ơi đờ mờ mờ mày ! Đúng là miếng ăn là miếng nhục mà ! Được ăn cả chả thấy đâu, chỉ thấy ngã về không ah ! Thôi bể kèo, tiền mất tật mang rồi ! - tôi ngẫm nghĩ
Khi tôi đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận một màn khủng bố tinh thần thì:
- Hì, sao đầu giờ Tâm không đi ? Vừa mới vô học luôn đó !
- À... ừm... mình quên ! - nói xong tôi mới ngờ ngợ ra... mọe thôi xong rồi. Chắc Thùy Dương biết tôi nói dối rồi. Sắp bị mắng như tát nước vào mặt rồi huhu
- Thôi được rồi, Tâm đi đi !
............................
Tôi chạy lon ton trên sân trường, cảm giác tự do và vui vẻ tràn ngập trong lòng. Những bước chân nhẹ nhàng và nhanh nhẹn lướt qua từng viên gạch lát, cảm nhận được từng làn gió mát lùa qua tóc. Cổng trường không đóng hề hề, chứ hồi cấp 1 cổng trường toàn đóng, này chắc mấy thím cũng biết, toàn trẻ nhỏ mở cổng nguy hiểm lắm. Chứ lên cấp 2, 3 lớn hết rồi hề hề, cổng trường đa số mở suốt, chỉ cổng phụ thôi, chứ cổng chính đóng kín mít ah. Thêm một lý do nữa là vì có mấy lớp phải học thể dục, giáo dục quốc phòng ! Cấp 2 không có học giáo dục quốc phòng, chỉ thể dục thôi. Này chắc mấy tím cũng biết ví dụ học buổi sáng thì mấy môn này học buổi chiều và ngược lại, chưa kể lệch tiết, rồi học bù các kiểu nữa nên là giờ giấc nó không cố định ah ! Nhưng mà đầu năm không có chuyện học bù đâu khửa khửa
Khi tôi bắt đầu băng qua đường, ánh nắng buổi sáng chiếu rọi tạo thành những vệt sáng lung linh trên mặt đường nhựa. Tôi cẩn thận nhìn sang hai bên, lắng nghe âm thanh ồn ào của máy móc khi xe cộ qua lại. Tôi phải nói thật giao thông trên thành phố và dưới quê khác nhau một trời một vực. Hồi mới lên đây tôi bị ngợp với sốc, phải vắt vả lắm, đi dần dần tôi mới biết cách hòa mình vào luồng giao thông tấp nập ah !
Từng bước chân tôi vững vàng tiến về phía nhà sách bên kia đường. Tấm biển hiệu của nhà sách hiện lên rõ ràng hơn với dòng chữ Phương Nam đầy màu sắc. Không phải Phương Nam phim đâu, hãng phim Phương Nam trân trọng giới thiệu bộ phim nhiều tập, anh em siu nhơn...
, tôi nhớ ngày xưa có đầu đĩa, mà hình như có hai loại hay sao ấy. Đầu đĩa chạy được cả đĩa VCD và DVD. Còn một loại nó chỉ chạy được VCD. Đưa đĩa DVD vô thì nó không chạy được, lâu quá rồi với lại giờ cũng không còn dùng nên tôi chả nhớ nữa.
Thanh Điền
Trả lời1 tháng trước
bác làm giáo viên à ? dạy môn sử chắc luôn
Leetam [Chủ nhà]
1 tháng trước
Có đâu thím. Em làm nhân viên vệ sinh môi trường @@
keylele
Trả lời2 tháng trước
1x. hosng
Leetam [Chủ nhà]
2 tháng trước
Kk
An quên mật khẩu
Trả lời3 tháng trước
Người hùng thời thơ ấu đồ. Chắc ông thớt ngày nào cũng ăn nằm với đô vật mỹ :))
Leetam [Chủ nhà]
3 tháng trước
Grưgrưgrừ... Xình xịch xịch... Xèo xèo xèo... Grừư~RRRAAPIDO Ten tén tèn ten... tén ten tèn ten... ten tén tèn ten... tén ten tèn ten... :>
An quên mật khẩu
3 tháng trước
:))
Nguyễn Anna
Trả lời3 tháng trước
Truyện Hay mà ra chậm quá nên quên mất phần trước . Trừ điểm
Leetam [Chủ nhà]
3 tháng trước
Hiu hiu... :>
alex phạm
Trả lời4 tháng trước
truyện hay đấy bác
Leetam [Chủ nhà]
4 tháng trước
xiè xie :>