Logo
Trang chủ

Chương 100

Đọc to

Mình bị hớ nặng thật rồi, hớ hẳn thêm những 1 triệu rưỡi. Tiền chứ có phải là giấy đâu. Tôi giúp cô ấy 1 tháng, cùng lắm 2 tháng, còn lại đến lúc đó tôi bảo thằng bạn nó đuổi cô ấy là xong. Tính tôi vốn dĩ thương người mà.

Nhìn đồng hồ cũng quá giờ ăn rồi. Giờ vác mặt ra ngoài thì ngại, nhịn luôn vậy. 5 giờ rưỡi đến gặp cô ấy ở một quán cà phê trên đường Bạch Mai. Đến nơi thì cô ấy đã ngồi ở đó từ trước rồi. Bước vào cửa, tôi hơi bất ngờ, có thể là bất ngờ mạnh. Cô ấy trang điểm nhẹ, vẫn kiểu tóc đó, đôi mắt - tôi rất thích nhìn đôi mắt của cô ấy. Cô ấy mặc một cái áo màu đen ngắn tay. Trông cũng trắng trẻo xinh gái, có kém gì ai đâu nhỉ. Hot girl không phải mẫu người của tôi, tôi thích nhìn những người con gái hiền lành. Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Nhìn vào đôi mắt cô ấy, khi đó tôi sẽ biết cô ấy muốn gì.

"Chào, cô đến lâu chưa?"
"Tôi vừa mới đến thôi."
"Anh gặp tôi có chuyện gì thế."
"À thì xin lỗi cô vụ sáng hôm qua." Tôi ngập ngừng, mà thực ra cũng chẳng biết nói gì hơn.
"Có gì nói thẳng đi, anh lòng vòng, mới cảm ơn lúc trưa rồi còn gì nữa."
"Ừ thì tôi muốn gặp mặt cô cảm ơn trực tiếp, hôm qua làm phiền cô quá. Tôi nghe thằng Nhật nó kể rồi. Mà hôm qua cô có nhìn thấy gì không vậy."
"Nhìn thấy gì cơ."
"Thì người tôi ấy."
"Từ trên xuống dưới, thấy hết rồi."
"Hả, cô đùa tôi đấy à."
"Tôi đâu có thời gian mà đùa. Nằm ngủ thì nói mơ, uống đến mức không biết gì luôn."
"Tôi nói gì vậy?"
"Anh nói anh biết chứ tôi sao biết." Mặt cô ấy tỉnh bơ.

Đề xuất Voz: Ao nước tròn, cái giếng méo, cây thị vẹo, cây khế khòng khoeo
Quay lại truyện Yêu Người Cùng Tên !
BÌNH LUẬN