Logo
Trang chủ

Chương 105

Đọc to

"Ê mày, tí ra chợ mua cho tao lọ sơn phụt nhé, màu xanh đậm ấy."
"Mua sơn làm gì thế?"
"Mai 14/2, tiền thì ít, định tặng quà Quỳnh Nga mà giờ không đủ tiền, thôi cứ đi mua đi tí về rồi biết."

Mình chạy đi mua thêm ít hoa hồng trắng nữa. Lấy lọ sơn xịt vào bông hoa để cho có màu xanh, cẩn thận lấy giấy bọc vào để sơn không bị bắn vào cuống hoa và lá. Tôi hì hục làm. Hôm sau tặng cô ấy, cô ấy thích lắm. "Sơn thế này còn để được lâu nữa chứ! :big_smile:"

Thấm thoát mấy năm trôi qua, tình cảm chúng tôi vẫn vậy, nhưng rồi từ khi cô ấy đi làm, cô ấy trở thành một con người khác hoàn toàn. Cô ấy toan tính, tình cảm dành cho tôi cũng hời hợt dần đi. Và rồi, tình cờ tôi đọc được những dòng chat trên Facebook của cô ấy với một người làm cùng công ty. Tôi đã mọc một cái sừng trong một thời gian dài, nó bắt đầu trong thời gian cô ấy đi làm. Đau đớn hơn khi anh ta đã ngồi uống rượu với tôi vài lần. Anh ta khoe nhà anh ta có ô tô, anh ta khoe nhà anh giàu có. Haizz, cuộc đời mà, tôi đã bị đâm sau lưng một nhát cực đau. Tôi chỉ trách mình nghèo, trách mình vô dụng, trách mình không lo được cho cô ấy. Tôi ít nói, nhưng trong lòng tôi vẫn yêu cô ấy lắm. Và rồi tôi níu kéo, tôi muốn cô ấy ở lại với tôi với điều kiện không được liên lạc với anh ta nữa. Tôi cầu xin cô ấy đợi tôi thêm một năm nữa. Nhưng rồi cô ấy cũng bỏ tôi đi, cuộc sống luẩn quẩn. Trong bằng đó năm yêu nhau, tôi không một lần xưng "cô" với "tôi". Cô ấy bỏ tôi đúng lúc tôi phải lên bàn phẫu thuật, bỏ tôi đi khi mà lúc nào tôi cũng âu sầu vì chúng tôi lục đục. Cô ấy không còn là Quỳnh Nga ngày xưa mà tôi biết nữa.

Bỏ tôi đi, tôi như người mất hồn, lao vào những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng với đám bạn có tiền, tìm đến rượu, tìm đến những thứ để tôi quên cô ấy đi, và kéo theo hệ lụy là chuyện học hành của tôi cũng bị ngưng trệ một thời gian, tôi đã không được nhận đồ án tốt nghiệp.

 

Đề xuất Tiên Hiệp: Vũ Luyện Điên Phong
Quay lại truyện Yêu Người Cùng Tên !
BÌNH LUẬN