"Cảm ơn à, cảm ơn xong rồi thì về đi." cô ta xua tay, nhìn mặt chắc phê phê rồi. Tôi sợ nhất cái kiểu con gái say không say hẳn mà cứ ngồi lảm nhảm.
"Ơ, anh í vừa mới đến, sao lại đuổi anh í về?" Ngọc nói.
"Tôi nhận lời cảm ơn rồi, cũng cảm ơn anh hôm nay mua giúp tôi một món hàng đắt tiền. Cảm ơn nhé, nếu không có gì thì anh về đi." cô ta nói líu hết cả lưỡi vào.
"Anh, chị í nói đùa đấy, anh uống bia đi." Ngọc nói.
Đang định cầm cốc lên thì cô ta quát.
"Bỏ xuống, TÔI…! cho anh uống à, ai cho anh uống, đây là nhà TÔI, cảm ơn xong rồi về đi, còn ngồi đấy à. Tôi ghét anh, anh về đi."
"Ơ, chị làm sao đấy, anh í làm gì chị à?" Nhật nói.
Thật là cái cô này, say xỉn xong lắm mồm quá đi, bực cả mình. Biết thế không vác mặt đến cho xong, thế mà thằng Nhật nói chị í "hiền lắm, dễ tính lắm". Đến ngồi nghe cô ta nói nhục mặt thật.
"Thôi, anh đi về đây, mọi người cứ liên hoan thoải mái đi nhé." Tôi đứng dậy bước ra ngoài.
"Ơ kìa, anh Tùng, chị em nói đùa đấy." Ngọc chữa cháy chạy theo.
"Không sao đâu, mà mấy đứa cho chị í uống ít thôi nha. Trông chừng hẳn hoi đấy, anh về đây, khi khác gặp."
"Vậy anh về nhé, em xin lỗi, không ngờ chị ấy lại phản ứng như vậy."
Dắt xe ra về mà trong người khó chịu, bức bối. Cái của nợ này dám đuổi mình về. Về tới nhà mình lẩm bẩm, vẫn còn tức.
"Cô nghĩ cô là ai hả, đuổi tôi về á, đợi đấy tôi cho cô biết tay. Con gái con đứa gì uống bia vào say xong nói nhảm. Mới tìm được việc ngon bày đặt liên hoan, giàu gớm. Nóng hết cả máu."
Đề xuất Voz: Cuối cùng, mình cũng lấy được vợ