Logo
Trang chủ

Chương 119

Đọc to

Thật sự là không biết phải nghĩ sao về cô ta nữa. Con gái uống rượu thì cũng nên có chừng mực chứ. Hay là cô ta lại lấy cớ say để kiếm cớ chửi mình cũng nên. Cô ta đường đường chính chính đuổi mình về trước mặt hai đứa em trai, thật mất hết cả thể diện. Rồi cô ta cứ chờ xem, tôi sẽ đường đường chính chính trả thù cô ta. Trông cái mặt thì xinh xắn, dễ thương vậy mà lại nói ra những lời khó ưa. Sao lúc này tôi ghét cô ta thế không biết.

Vài ngày sau, tôi vẫn đi làm bình thường và không hề liên lạc gì với cô ta. Công việc quá bận rộn khiến tôi chẳng còn tâm trí nào để bận tâm đến chuyện gì khác nữa. Tối về muộn, sáng đi sớm, guồng quay công việc cuốn tôi đi. Tuy nhiên, thỉnh thoảng tôi vẫn nghĩ đến cô ta. Nếu tôi không trả thù cô ta, thì sáng ngủ dậy sẽ bị mất nước, hết kem đánh răng, thậm chí còn không mọc râu nữa cơ.

Sáng nay, đến công ty, tôi gặp Trang.
"Anh Tùng cắc!"
"Ơ hay, anh lại cắc vào đầu em bây giờ. Ai lại gọi anh là Tùng cắc thế?"
"À thì em thấy họ đánh trống, Tùng Cắc, Cắc Tùng. Hì hì. Gọi thế không được à anh?"
"Muốn gọi là gì thì gọi, nhưng lúc không có người thì gọi được. Mọi người trong công ty mà nghe được thì liệu hồn với anh!"
"Hì, em đùa thôi. Em phải gọi tên gì để cho anh bớt già đi, thế mới có vợ được. Để em nghĩ xem đã."
"Thôi thôi, em lắm trò quá, gọi là Tùng được rồi. Biệt danh làm gì cho rắc rối."
"Kệ em, lúc nào em nghĩ ra em sẽ gọi. Mà anh này, bố em nhắn anh tối đến nhà đấy."
"Hả? Sao không gọi cho anh mà lại nhắn em làm gì?" – tôi hơi ngạc nhiên.
"Ai biết." – cô ta lại tỉnh bơ.
"Ừ, thế chiều đi làm xong rồi về nhà em."
"Vâng. Thôi anh lên phòng đi."

 

Đề xuất Voz: Kể lại một chuyện tình
Quay lại truyện Yêu Người Cùng Tên !
BÌNH LUẬN