“Về rồi đấy à Tùng?” – mẹ tôi lững thững đi ra.
“Cháu chào bác ạ.” – cô ta nhẹ nhàng chào mẹ tôi.
“Ừ, vào nhà ngồi đi cháu.” – mẹ tôi cũng hơi giật mình.
“Dạ, để cháu đem đồ vào bếp rồi nấu cơm luôn, cũng muộn rồi ạ.”
“Ừ, mà ngồi uống cốc nước đã rồi làm cháu. Thằng Tùng, mày bắt con bé nó tay xách nách mang thế kia à, xách đồ vào bếp nhanh!”
“Vâng, đã bảo đưa anh xách cho mà cứ ương.” – tôi lên giọng.
“Thôi đi ông tướng, mẹ biết thừa tính mày thế nào rồi.”
Tôi xách hộ cô ta ít đồ vào trong bếp và cô ta cũng đi theo. Vào đến nơi tôi thì thầm.
“Này, xưng anh với em đi, không xưng là không được đâu. Tôi biết cô khó chịu nhưng giúp tôi vậy, thế nhé.”
“Vâng.” – cô ta nhỏ nhẹ.
Sao tự nhiên cô ta vâng một cái làm tôi tỉnh cả người, nhìn mặt mũi hiền lành, có đến nỗi nào đâu nhỉ. Giá mà lúc nào cô cũng hiền lành nghe lời thế này có phải tốt không.
Đang ghé đầu thì thầm vào tai cô ta thì mẹ tôi lù lù đằng sau vỗ vai tôi.
Đề xuất Nữ Tần: Chỉ Huy Lạnh Lùng Khóc Thút Thít Trong Vòng Tay Tôi