“Đi ra ngoài, để đấy cho mẹ. Mà đi tắm đi, thì với chả thầm.”
“Ui giời, mẹ làm con giật cả mình. À mà đây là Linh Nga mẹ ạ.”
“Cái gì?” – mẹ tôi sửng sốt.
“Cháu tên là Linh Nga ạ.” – cô ta lên tiếng.
“À, ừ. Cháu mua những cái gì đấy?”
“Dạ, cháu mua ít đồ làm nem với nấu canh chua thôi ạ.”
“Thế à, để bác phụ. Ơ hay cái thằng này, đứng ngẩn tò te ra đấy à, đi tắm đi nhanh.”
“Từ từ đã mẹ, rối hết cả lên.”
Tôi lịu điệu đi ra ngoài, mà không biết để cô ta nói chuyện với mẹ tôi có ổn không. Lỡ lộ ra cái gì thì toi cả hai đứa. Tôi đi tắm, vừa lo vừa sợ, bật nhỏ nước để nghe bên ngoài xem hai người nói chuyện gì. Nhưng đời không như là mơ, vừa cởi cái áo ra xả nước xuống người thì nhớ ra là quên không đem quần áo vào thay.
“Mẹ ơi.”
“Cái gì đấy.”
“Mẹ lấy hộ con quần với áo, con quên không đem vào.”
“Mày đúng là… đầu óc mày để đi đâu vậy. Tay mẹ đang rửa cá. Để mẹ bảo Linh Nga nó vào phòng lấy cho.”
Đề xuất Bí Ẩn: [Lão Cửu Môn] Chuyện cũ Tương Tây