“Thôi thôi, đừng mẹ ơi, rửa tay rồi lấy cho con đi.”
“Thôi thôi cái gì, cháu vào phòng nó, phòng kia kìa, lục ngăn để đồ trong tủ của nó lấy quần áo cho nó dùm bác, bác vừa gấp gọn vào rồi đấy, ở bên dưới ngăn treo quần áo đi làm ấy.”
Mẹ ơi là mẹ, chết mất thôi, mẹ làm con chui vào đâu cho hết ngại đây. Đang ngồi bệt hai tay trong nhà tắm thì cô ta gõ cửa.
“Quần áo anh này.”
Tôi mở cửa ra thì cô ta nhắm mắt quay đi chỗ khác nhưng vẫn ti hí mắt.
“Không phải khoả thân hết đâu mà nhắm mắt, mở mắt ra coi.” – tôi nói.
“Thằng này lắm chuyện, đi tắm đi.” – mẹ tôi quát.
Tôi cầm bộ quần áo rồi cô ta lẳng lặng đi ra chỗ mẹ tôi nấu cơm. Khép cửa vào, lấy quần áo ra để treo lên. Mở ra thì kẹp bên trong cái áo ngắn tay và cái quần ngố là cái quần xì Doreamon của tôi. Thôi bỏ mẹ tôi rồi. Cái quần này tôi mua lâu lắm rồi ở chợ sinh viên nhưng chưa mặc bao giờ. Quần nam nhưng nó loè loẹt quá nên vứt một chỗ. Bao nhiêu cái mà sao cô ta lại chọn đúng cái quần này không biết. Hay là cô ta chọn nhầm ngăn để đồ vì tôi để cái quần này ở một ngăn riêng. Trời ạ, đúng là không cái dại nào bằng cái dại này. Cô hơi bị được đấy. Xấu hổ chết mất. Cái đồ này sao lúc thì ngoan mà lúc cứ ngầm ngầm chơi mình một vố thốn hơn hoạn thế này hả trời. Thôi kệ, đằng nào cũng thế rồi, mà giờ cũng chẳng bảo cô ta lấy cho cái khác được. Mặt dày lên một tí vậy. Tắm xong tôi bước ra, coi như không có chuyện gì. Chạm ngay ánh mắt cô ta liếc liếc lại tôi, miệng thì cứ tủm tỉm cười. Tôi đang định lại gần cô ta thì mẹ tôi quát.
“Ra ông đồ ông ấy hỏi cái gì kìa Tùng, mà sao mày cứ lởn vởn ở đây làm gì thế, ra ngoài cho mẹ nấu cơm.”
“Vâng.”
Ra bên ngoài thì bố tôi hỏi.
“Mua iPhone cho bố chưa, sao không thấy nói gì?”
“Ui chết, con quên mất, bố nhắc mà con bận quá chưa có thời gian. Hay mai bố đi với con.”
Đề xuất Voz: Nghi có ma...xung quanh nhà!