“Thôi, lúc nào con rảnh thì đi.”
“Vâng.”
Tôi ngó vào bên trong thì thấy cô ta với mẹ tôi vừa cười, vừa nấu cơm với nhau trông có vẻ thân thiết lắm.
“Thơm thế mẹ ơi.”
“Thơm cũng ngồi ngoài đấy, vào đây vướng chân vướng tay. Nhớ người yêu thì lúc khác. Đang giờ nấu cơm.”
Ơ, mẹ cứ thấy gái là đứa nào cũng nhận, cũng vơ vào ấy nhỉ, làm như sắp có con dâu không bằng ấy. Tôi tưởng dẫn Linh Nga về mẹ tôi khó chịu lắm, tưởng mẹ tôi thích Trang, ai ngờ lại suôn sẻ đến thế. Nhưng với tôi thì không suôn sẻ chút nào. Ôi cái quần Doreamon. Nghĩ đến là tái hết cả mặt. Lôi điện thoại ra nghịch nằm luôn ra cái ghế ngoài phòng khách. Nằm được một lúc thì mẹ tôi với Linh Nga bước ra.
“Thằng này, dậy, khách đến nhà mà cứ nằm ườn ra vậy à.” – mẹ tôi vỗ mông.
“Từ đã, mà em cười cái gì?” – tôi ngước mắt lên thấy cô ta đang cười mỉm.
“Dạ, cháu mời bác vào ăn cơm ạ.” – cô ta nhẹ nhàng.
“Ừ.” – bố tôi trả lời.
“Không mời anh à?” – tôi lại trêu.
“Cái thằng hôm nay lắm chuyện thế nhỉ, đi vào ăn cơm. Nhanh!”
Tôi và bố tôi đi vào, cơm đã dọn sẵn. Hôm nay thấy có món nem rán và canh cá nấu chua. Mẹ tôi cố tình ngồi cạnh bố tôi để tôi ngồi cạnh cô ta.
Đề xuất Voz: Nếu anh nói rằng anh yêu em