- Mẹ à, con nghe đây.
- Con đang ở đâu thế?
- Ở nhà Linh Nga mẹ ạ.
- Ờ, lai con bé về à?
- Vâng, con không lai về thì ai lai về nữa. - Tôi nháy mắt với cô ta.
- Đưa máy mẹ nói chuyện với nó. À này, mẹ để cái váy của nó trong phòng bố mẹ ấy, nó có cầm về không vậy?
- Không hay sao ý mẹ.
- Thế thì mai đưa cho nó nha.
- Vâng. - Tôi quay nhìn cô ta rồi đưa máy cho cô ta. - Mẹ gọi, nghe đi.
- Dạ, cháu nghe bác. .... Vâng... Dạ, anh Tùng vừa lai cháu về tới nhà trọ ạ..... Vâng, cháu đang nấu đây rồi ạ.... Bác về đến nhà chưa ạ?... Vâng, bác yên tâm. Ai chứ anh nghe lời cháu lắm ạ... Vâng, cháu chào bác!
- Nói gì mà nói nhiều thế? - Tôi vặn vẹo.
- Tại mẹ anh hỏi nên tôi phải trả lời, tốt cho anh chứ tốt cho ai.
- Rồi đến lúc mẹ tôi mà quý cô quá thì khó lắm đấy.
- Lúc đó tự anh lo, tôi đâu có trách nhiệm về việc đó đâu, ai bảo anh kéo tôi về nhà anh làm gì.
- Thôi, cô nấu cơm đi, mỏi chân quá, tôi đứng dậy đây.
- Vâng, anh lên kia ngồi đi, tôi nấu cơm, chứ vướng chân vướng tay tôi chẳng làm được.
Tôi để cô ta nấu cơm, tôi lên bàn ngồi nghịch điện thoại. Một lúc sau thì thằng Nhật với em Ngọc mò về.
- Ơ. - Hai đứa nó cùng ơ mới hay.
- Ơ gì hai đứa?
- Anh đến bao giờ đấy ạ? - Ngọc hỏi.
- Anh đến lâu rồi, lai cái của nợ kia đi chợ nấu cơm cho hai đứa đấy. - Vừa nói tôi vừa hất hàm về phía cô ta.
- Anh đến sao không nói trước với em, em với anh Nhật vừa đi xem phim về.
- Ừ, xem phim vui không? Ăn hết nhiều bỏng ngô không, sao không mua về một bịch cho của nợ kia ăn đỡ thèm. - Tôi cười.
Cô ta ngoái lại.