Logo
Trang chủ

Chương 293

Đọc to

Ừ, mà chiều mai đi làm về sớm tầm một tiếng đi với anh đến một chỗ nhé."
"Đi đâu vậy ạ?" - Linh Nga tò mò.
"Lúc đó rồi biết, bí mật, nhưng mà mai mặc váy để tóc dài đi nhé."
"Anh thì lúc nào cũng làm những chuyện khác người thôi. Đúng là mấy ông kiến trúc sư, chẳng ông nào bình thường cả."
"Ơ hay, sao lại đổ cho kiến trúc sư. Anh là thằng kiến trúc sư bình thường lắm rồi đó."
"Vâng, em chỉ cần anh bình thường thôi cho em nhờ."

Buổi đi ăn vỉa hè vui vẻ, lại đàm phán xong với Linh Nga vụ dẫn về quê ăn giỗ. Tôi thỉnh thoảng vẫn hay cầm máy ảnh đi chụp linh tinh, gái xinh cũng chụp, gái xấu cũng chụp, nói chung là từ cảnh vật cho đến người, chụp tưa lưa hết. Cái nào, khoảnh khắc nào đẹp thì lựa ra. Bốn giờ rưỡi chiều, tôi phi xe đến đón Linh Nga ở cửa hàng.
"Anh dẫn em đi đâu đấy, hai hôm liền về sớm ngại với chị Huyền quá."
"Không sao, để anh bảo Huyền trừ lương em là xong." - Tôi trêu.
"Anh dám, chị ấy trừ là anh phải bù vào cho em đấy."
"Không, dại gì mà bù vào."
"Em mách mẹ anh, không lo làm ăn suốt ngày lôi kéo em đi chơi."
"Ôi giời, điện thoại luôn đi. Em mà điện nói với mẹ anh thế chắc mẹ anh vui không ngủ được luôn ấy."
"Mà anh đưa em đi đâu, lại còn bảo em mặc váy nữa?"
"Đi chụp ảnh."
"Hả? Em có chụp ảnh bao giờ đâu."
"Chụp trước đi sau này chụp ảnh cưới đỡ bỡ ngỡ." - Tôi cười.
"Anh lắm chuyện, bảo em nghỉ làm sớm mà có mỗi thế này thôi à."
"Thường thì những gì đơn giản sẽ làm động lòng người, với những người như em. Hề."

 

Đề xuất Voz: Em đã là thiên thần
Quay lại truyện Yêu Người Cùng Tên !
BÌNH LUẬN