Tôi chở Linh Nga ra Hồ Tây. Đầu tiên cô ấy có vẻ ngượng ngùng khi đứng trước ống kính. Nhưng thủ thuật của những người chụp ảnh thì thường chộp những khoảnh khắc trước hoặc sau khi nói một, hai, ba. Tôi chụp cho Linh Nga. Thật sự là khi lên ảnh tôi mới cảm nhận được cái sự thuần khiết của một người con gái tóc dài dịu dàng. Cũng do một phần cái thần thái của mẫu, đâu cần son phấn, đâu cần cầu kỳ, tùy hứng đôi khi làm cho cuộc sống này thêm nhiều màu. Và đặc biệt là màu tình yêu, màu của sự khao khát muốn chinh phục một con người. Một lúc sau thì chúng tôi đi về.
"Về nhà anh nấu cơm ăn nha."
"Sao em phải về nhà anh?"
"Mẹ chẳng bảo em phải hay sang ăn cơm cùng anh còn gì."
"Anh thì lúc nào cũng mẹ bảo mẹ bảo. Với lại em đi làm cả ngày, còn Ngọc ở nhà, ăn cơm một mình sợ nó buồn."
"Anh điều thằng Nhật qua đón nó đi chơi rồi."
"Ơ, cái anh này... Em phục anh luôn đó."
"Chả thế, anh có tố chất là một con người lãnh đạo mà."
"Em không cần biết, lãnh đạo ở đâu thì lãnh đạo chứ sau này về nhà mà gia trưởng là chết với em."
"Ơ...."
"Ơ, em nói nhầm...!"
Tôi cũng giật mình về cái câu nói nhầm của Linh Nga, nhưng mà nghe xong sung sướng trong lòng lắm. Sắp được rồi!
Tôi và Linh Nga về nhà nấu cơm ăn. Tôi nhặt rau còn cô ấy đứng nấu cơm. Nhìn người con gái đứng nấu bữa tối cho mình ăn, tôi lại ước ao cô ấy là người phụ nữ sẽ gắn bó với mình, sẽ chăm sóc mình và cùng mình đi trọn đến cuối đời. Ăn uống vui vẻ, nói chuyện về công việc, gia đình. Ăn xong, tôi kéo Linh Nga ra ban công ngồi. Hai người chúng tôi có vẻ trầm tư.
"Đẹp anh nhỉ?"
"Ừ, lúc buồn anh hay ra đây ngồi lắm."