Logo
Trang chủ

Chương 292

Đọc to

Linh Nga lấy cái tăm xiên một miếng nem rồi bỏ vào miệng tôi.
"Anh ngại à?" - Cô ấy cười tươi.
"Ừ, trông anh mặc quần áo này lũ xì tin chúng nó lại bảo anh già rồi còn đú."
"Kệ chứ, anh chẳng bảo ăn uống là phải thoải mái. Mà ngồi ở đây em thấy thoải mái nhất. Hì."
"Thấy không, quý ai anh mới đưa ra quán vỉa hè đấy."
"Like like." - Vừa ăn vừa đưa ngón tay hình like lên chỉ. - "Mọi lần đi anh toàn dẫn em vào những quán em chẳng đến bao giờ."
"À, mấy chỗ sang chảnh cho bọn trẻ con check-in ấy mà."
"Hì, lần sau anh cứ dẫn em đến những chỗ thế này là được rồi. Vừa rẻ lại thoải mái."
"Ừ, mà em sắp lịch đi thứ Bảy về quê với anh nha."

Tôi nói xong, Linh Nga ngồi im tầm chục giây, chẳng thấy phản ứng gì.
"Em sợ về nhỡ có vấn đề gì anh ạ."
"Có vấn đề gì đâu, bố mẹ anh quý em thế, ông bà cũng dễ tính lắm. Giỗ cụ thì có tầm 20 người họ hàng nữa thôi."
"Hả? 20 người họ hàng nữa? Đâu ra mà lắm thế. Với lại sợ về không may làm phật ý người lớn thì lúc đấy anh cũng bị liên lụy nữa."
"Anh còn chẳng lo, em lo làm gì. Cứ thế đi nha. Có cần anh gọi cho Huyền xin phép không?"
"Ơ, anh cứ ào ào đi vậy à."
"Giờ gấp lắm rồi. Em mà không về lần này chắc anh về bị vặt lông mất."
"Thôi được rồi, để em điện về cho mẹ bảo tuần này không về. Chỉ sợ bố khó chịu thôi."
"Đấy, em nói anh mới nhớ, bố mẹ em làm gì?"
"Mẹ em làm bác sĩ, bố em thì là bộ đội. Nhưng mà ông khó tính lắm."

Đề xuất Tiên Hiệp: Nguyên Thuỷ Pháp Tắc (Dịch)
Quay lại truyện Yêu Người Cùng Tên !
BÌNH LUẬN