"Không như tôi nghĩ à? Cô biết tôi nghĩ gì không?"
"Bố em và bố anh ấy tự quyết với nhau, chứ thật ra em không muốn như thế."
"Không muốn, không muốn mà trước khi chia tay tôi, buổi tối tôi login vào Facebook của cô, cô tắt chat để khỏi phải nói chuyện với tôi, rồi cô lại đi nói chuyện với nó. Cô nói với nó cái gì, tôi còn nhớ như in trong đầu đây này. Cô còn ôm nó nữa cơ mà, cô còn cầu xin nó ôm nữa cơ mà. Cũng may là hồi đó tôi trẻ trâu nên tôi mới làm thế, chẳng biết lúc đó sừng mọc trên đầu tôi dài cỡ nào rồi. Mà không hiểu tại sao tôi biết như vậy còn gục đầu vào vai cô khóc nức nở xin cô quay lại như một thằng hề. Tôi đúng là thằng hề mà!"
"Em xin anh, em sai rồi," cô ấy khóc nức nở.
"Thôi cô đừng có khóc nữa. Lúc cô bỏ tôi đi, cô có khóc không. Tôi đã biến cô từ một con cừu thành một con sói từ bao giờ vậy. Yêu tôi – cô là một đứa con gái bị động, chậm chạp, ăn nói thì không có đầu có cuối. Cái gì tôi cũng phải bảo, phải chỉ cho cô. Lúc cô bỏ tôi đi, cô chắc vui lắm. Vì lúc đó có người thích cô mà, say nắng à, rung động à, cảm xúc nhất thời à. Lấy cái cớ đó xong đi luôn. Tôi cầu xin cô đợi tôi thêm một năm nữa, khi đó tôi mới kiếm được tiền. Ấy vậy mà..." tôi quát to.
"Em xin lỗi anh, anh đừng đay nghiến em như thế được không?" Cô ta khóc to, làm mọi người trong quán quay sang nhìn.
"Tôi đã xác định một mối quan hệ lâu dài với cô. Cô nói bố cô khó tính, bốn năm yêu nhau tôi còn không được cô dẫn về gặp bố cô một lần, không cho tôi có cơ hội. Bố mẹ tôi thì sao? Tôi phải chỉ cô từng chút cách cư xử của cô làm sao đối với bố mẹ tôi, để họ quý cô, để họ nói tôi dẫn cô về. Buồn cười, cô có biết cái ảnh tôi chụp cho cô ở Bách Thảo là cái ảnh đầu tiên tôi chụp, tôi vẫn để ở đầu giường. Những cái quần, cái áo cô mua cho tôi vẫn gấp gọn để trong tủ. Cái tượng mà hai đứa cùng tô khi đi chợ đêm tôi vẫn để ngay ngắn ở một góc. Những thứ đó có xứng được tôi nâng niu như vậy không?" Thực sự lúc này tôi cũng ngấn nước mắt.
"Anh đừng nói nữa, em biết em sai rồi. Anh tha thứ cho em đi."