– Anh lại ờ. Cháu góp ý với trêu anh tí thôi. Vừa dỗi xong lại dỗi tiếp à? – Linh Nga lại cười tủm tỉm.
– Không, anh đang suy nghĩ. – Tôi nói nhỏ.
– Anh suy nghĩ gì thế?
– Nghĩ cách tán gái.
– Có nhiều người thích anh mà, anh lại lo đi tán gái. Hâm rồi, hâm rồi.
– Ai thích?
– Em… không thích, chị Trang thích, chị Quỳnh… – Đang nói dở, tôi ngắt lời.
– Anh coi Trang như em gái mình, còn Q.Nga thì chẳng liên quan gì đến anh nữa. Anh gặp Q.Nga rồi.
– Anh gặp rồi à? Chị ấy có nói gì không ạ?
– Không, anh không cho chị ấy nói. – Tôi thở dài.
– Anh nói sao em không hiểu?
– Anh gặp cô ấy, cô ấy khóc, xin anh hiểu. Xong anh nói cho một trận. Buồn cười.
– Anh không thể bỏ qua được cho chị ấy à?
– Bỏ qua hay không thì giờ không quan trọng nữa.
– Anh Tùng này, có chuyện gì khó nói thì cứ nói với em cho nhẹ lòng, còn không muốn nói thì em không ép anh đâu.
– Ừ.
– Mà thôi, em đi ngủ đây. Anh vào ngủ với ông đi.
– Ừ, cháu ngủ đi.
Linh Nga đứng dậy đi vào ngủ với bà.
– Này.