Bố mẹ tôi đi ăn sáng, còn tôi và Linh Nga ở nhà. Một lát sau Linh Nga thay quần áo xong thì tôi chở Linh Nga đi và xách theo cái máy ảnh.
– Đi biển thật à anh?
– Ừ, anh nói hôm qua rồi mà.
Tôi chở Linh Nga ra bãi biển cách nhà tôi khoảng hơn 10km. Đây là một bãi biển nho nhỏ, có một nhà thờ đổ bị biển xâm lấn. Buổi sáng không khí trong lành, khi thủy triều rút thì cảnh ở đây thực sự rất đẹp. Hiện nay trên bãi biển chỉ còn lại nền móng của nhà thờ cũ và một cái tháp cổ kính hằng ngày vẫn đứng vững với sóng gió.
Dựng xe xuống, Linh Nga trầm trồ:
– Oa, nước biển xanh quá anh ạ! – Ánh mắt có vẻ hào hứng.
– Sóng nhỏ, biển không động thì xanh.
– Cái tháp kia có người không anh?
– Không. Ra đó đi, ngày xưa là nhà thờ, mà bị bão quét cộng với biển lấn nên giờ hoang sơ, đổ nát hết rồi.
– Thế ạ, tiếc anh nhỉ.
Tôi dắt tay Linh Nga đi ra chỗ tháp, chụp cho cô ấy vài kiểu ảnh. Trông khuôn mặt cô ấy vui lắm.
– Xuống đây anh bảo.
– Gì thế anh?
– Ra ngoài thuyền kia ngồi anh chụp cho mấy kiểu nữa.
– Nhưng mà thuyền của họ…
– Không sao đâu, ở đây họ dễ tính lắm.
Tôi và Linh Nga chạy đến cái thuyền đang nằm ở bãi cát.
– Cháu ngồi lên đây đi. – Tôi chỉ vào mũi thuyền.
– Anh cất máy ảnh đi được không? Đi chơi với em mà toàn chụp ảnh í.
– Anh thích chụp ảnh mà, nhưng thôi được rồi, để anh hẹn giờ chụp với em một kiểu rồi cất đi nha.
Nói xong, tôi hẹn giờ, đặt máy ra phía sau. Nhanh nhanh, tôi nhảy lên ngồi ở mũi thuyền cùng Linh Nga và khoác tay lên vai cô ấy nhìn ra phía biển. Chắc là do giật mình nên cô ấy quay mặt lại phía tôi.
– Tách.