Thế là lọt nguyên cái mặt và đôi mắt tròn của Linh Nga vào bức ảnh. Còn tôi thì nhìn thấy cái lưng thêm cái tay khoác lên vai Linh Nga.
– Anh cứ hay bất thình lình vậy à? Em đã đồng ý cho anh chụp đâu. – Giọng phụng phịu.
– Anh không cố tình, ai bảo cháu quay mặt lại làm gì. – Tôi cười.
Ngồi cạnh Linh Nga, trước mặt chúng tôi là biển xanh rì rào.
– Quê anh đẹp không?
– Đẹp anh ạ. – Cô ấy nói nhỏ nhẹ. – Tự nhiên về đây em thấy bình yên lắm anh ạ. Không phải bon chen, không xô bồ như trên đất Hà Nội!
– Ừ, thỉnh thoảng anh cũng ra đây chụp cảnh bọn trẻ con nó vui chơi. Nhìn tụi nó thích lắm, dân dã lắm.
– Sau này nếu anh và em còn liên lạc thì thỉnh thoảng anh dẫn em về đây nhé.
– Sao lại nói thế? Em muốn về lúc nào chẳng được.
– Nhưng mà bây giờ anh với em chỉ là giả vờ là người yêu của nhau, sau này đường ai nấy đi. – Giọng Linh Nga trùng xuống và nhìn xa xăm.
– Anh không giả vờ!
– Anh nói gì vậy?
Tôi quay sang Linh Nga, hai tay tôi đặt lên má cô ấy và quay đầu cô ấy lại nhìn thẳng mặt tôi.
– Anh thích em!
– Anh… nhưng mà em…
– Em làm người yêu anh nhé!
– Em… không biết, anh…