Tôi nắm chặt lấy tay Linh Nga, rồi lại nhìn ra biển. Linh Nga có vẻ ngượng ngùng. Tôi và cô ấy cứ ngồi im như vậy vài phút, chỉ có điều tay hai đứa đã nắm chặt lấy tay nhau từ bao giờ.
– Anh Tùng ơi.
– À… hả?
– Anh biết em nghĩ gì không?
– Em nghĩ gì?
– Thật sự thì em… em không hiểu nổi bản thân mình nữa. Con tim em không nghe lời em anh ạ.
– Là sao?
– Em cũng… thích anh từ lâu rồi. Nhưng rồi em lại sợ.
– Sao lại sợ? Anh làm gì không phải à?
– Không, anh đối với em rất tốt, mọi người trong nhà anh cũng đối với em rất tốt. Nhưng em sợ vì anh chưa thể quên nổi chị Q.Nga.
– Tại sao em lại nói vậy?
– Em không biết, nhưng cảm giác của em, linh cảm của em có gì đó…
– Em băn khoăn chuyện Q.Nga, rồi cả Trang nữa đúng không? Cái đó anh sẽ giải quyết. Em sợ anh yêu em xong chạy à? – Tôi cười.
– Không. – Linh Nga lắc đầu.
– Hay em băn khoăn gì về anh, anh khó tính, anh dở hơi à? – Tôi hỏi nhanh.
– Em đã nói không mà lại.
– Thế không có vấn đề gì tại sao lại băn khoăn?
– Em không băn khoăn, chỉ là…
– Không băn khoăn thì gật đầu đi. Nhanh. – Tôi giục.
Nói xong, Linh Nga gật đầu thật. Gật đầu xong ngơ ngác.