"Đừng tưởng em hiền nha, ngồi đó mà mơ đi anh yêu. Tiếc xong rồi dậy đi anh."
"Dậy làm gì sớm, nằm ôm anh tí nữa đi. Chẳng mấy khi."
"Hông."
"Dậy đi, hai đứa mình còn phải đi làm mà anh. Dậy đi mà."
"Ơ thế ai cứ ôm anh từ nãy đến giờ không bỏ ra, dậy làm sao được?"
"Ơ, hì. Em quên mất." Nói xong Linh Nga bật dậy, tung cái chăn ra luôn.
"Em vào đánh răng rửa mặt trước đi."
"Thôi anh vào trước đi, để chăn đấy em gấp cho."
"Gấp chung nha," tôi cười nhăn nhở.
"Vâng, anh cầm một đầu, em cầm một đầu." Trông cô ấy chưa đánh răng rửa mặt mà khuôn mặt tươi tỉnh lắm, mặc dù đầu tóc vẫn còn bù xù vì chưa kịp chải.
Thế là mỗi người một đầu gấp cái chăn vào. Cũng chẳng ngờ là một thằng khô khan lại tự nhiên có hứng làm mấy việc "xì tin xì khói" này cả, tâm hồn tôi cứ điên đảo từ lúc ngủ dậy đến giờ.
Tôi và Linh Nga đánh răng rửa mặt xong, cô ấy ra ngoài nấu bữa sáng.
"Anh ngồi bàn kia đi, đợi em rán trứng với làm bánh mì cho anh ăn."
Đề xuất Voz: Vẫn Là Thằng Lặng Lẽ Đi Sau Em Và Nó