"Thôi, bánh mì để từ tuần trước rồi, không ăn được nữa đâu. Pha mì cũng được." Tôi ra bàn ăn ngồi, chống cằm nhìn Linh Nga.
"Anh thì suốt ngày mì tôm, ăn nhiều anh không thấy nóng à?"
"Nhưng mà có một mình, mẹ bảo em sang nấu em có sang đâu."
"Anh phải tự lo chứ, sau này không có em thì làm sao? Anh cứ mì tôm với nhịn đói chắc?"
"Sau này có em rồi nên anh không phải lo." Tôi cười. "Mà để anh đi pha sữa, em rán trứng với nấu mì đi."
Tôi lục tủ bếp lấy hai cái cốc, Linh Nga cũng với tay lấy hai cái bát. Quay sang nhìn nhau.
"Này, anh thơm cái."
"Không." Linh Nga bĩu môi.
"Vừa đánh răng rồi mà, cho anh thơm cái."
"Để em nấu đi, anh lắm chuyện quá."
Hai tay tôi cầm hai cái cốc rồi bất ngờ thơm vào má Linh Nga một cái.
"Ơ... em đã cho phép đâu."
"Phải cơ hội chứ, đợi em cho phép đến Tết Tây à?" Tôi cười nhăn nhở.
"Bình thường thì rõ là nghiêm túc, mà nhiều lúc thì như trẻ con không bằng." Cô
Đề xuất Voz: Độc hành – Hành trình vào cõi chết