Đây là điều tôi vẫn thường hay ước những lúc ngồi một mình. Có một người con gái nấu bữa sáng cho mình ăn, như phim Hàn Quốc ấy. Kể ra thì cũng hay, đến bây giờ nghĩ lại tôi cũng thấy nao nao người. Người ta bảo cái gì cũng có số cả rồi. Đến đôi giày, đôi dép cũng có số cơ mà. Cứ sống thoải mái hết mình khi mình còn có thể. Hơn bao giờ hết là ngay bây giờ tôi muốn yêu cô ấy hết mình!
Tôi đang trầm tư thì Linh Nga khua khua tay trước mặt tôi.
"Anh, anh nghĩ gì vậy?"
"Hả, nghĩ làm sao để cho em hạnh phúc?" Tôi cười.
"Thế này là em hạnh phúc rồi mà. Em chẳng cần gì nữa đâu. Anh cứ vui vẻ với yêu em là được rồi." Cô ấy cười.
"Ừ."
"Em không cần anh yêu em bằng chị Q.Nga ngày trước, anh cũng không cần phải quên chị ấy. Nhưng mà ở bên em anh cứ vui vẻ như thế này là được rồi." Giọng Linh Nga có vẻ trầm xuống.
"Em đúng là ngốc. Thôi, chuyện này nói sau."
"Vâng."
Tôi và Linh Nga ăn xong, thay quần áo rồi đi làm.
"Xong chưa em ơi?" Cô ấy đang thay quần áo trong phòng tôi.
"Xong rồi anh ạ." Linh Nga đi ra với bộ mặt bí xị.
"Sao thế?"
Đề xuất Giới Thiệu: Lục Địa Linh Võ