Thằng Nhật chen vào:
– Em cũng nghĩ thế đấy anh ạ!
– Mày ngồi im, anh đang nói mà cứ chen vào là thế nào. Thôi, giờ vào nhà rồi, yêu kiểu gì thì yêu, nhẹ nhàng mà bảo nhau. Thằng Nhật có nhìn hay liếc con nào hay à ơi con nào thì cứ bảo anh, anh điều trị. Còn Ngọc nó yêu mày thì nó mới ghen. Hai đứa tự giải quyết đi.
Linh Nga đi ra và nói:
– Thôi, ông cụ non, giáo huấn chúng nó vừa thôi, anh nói một lúc nữa là chúng nó nghe lọt lỗ tai bên này chạy sang lỗ tai bên kia đấy!
– Ừ, đấy, hai đứa giải quyết vấn đề đi. Ngồi đây mát mẻ có quạt, lại kín đáo không thích à. Em đi ra đây với anh! Tôi gọi Linh Nga đi ra ngoài cùng tôi.
– Vâng!
Tôi cùng Linh Nga đi ra ngoài.
– Đi đâu thế anh?
– Đi ra đầu ngõ!
– Ơ, anh vừa bảo chúng nó không được đứng ngoài đường giờ mình lại ra đấy à?
– Anh đã nói xong đầu, ra đầu ngõ to ngoài Bạch Mai kia kìa, đi ăn chè đi. Lâu lắm anh không ăn, đi bộ cho khỏe chân!
– Vâng, hì, làm em cứ tưởng…
Tôi cùng Linh Nga đi ăn chè, khoảng nửa tiếng sau về thấy hai đứa đang chí chóe. Chắc trở lại bình thường rồi.
– Xong rồi à, anh bảo rồi, hai đứa hay cãi nhau ấy, từ mai thảo ra một cái hợp đồng, kí vào đấy. Xong thêm cái điều khoản là chỉ được giận nhau 15 phút thôi, không được giận nhau quá 15 phút.
Đề xuất Tiên Hiệp: Trồng Rau Khô Lâu Dị Vực Khai Hoang