Nhìn cô ấy cười, mọi bực bội, buồn phiền cũng bớt được phần nào. Nhưng mà tôi đoán Linh Nga có vẻ cũng buồn, vì sự xuất hiện của Q. Nga đã là có vấn đề rồi, giờ lại còn mò hẳn đến cửa hàng nữa.
Lát sau tôi rời cửa hàng cùng Linh Nga đi về.
- Anh ơi, trong tủ có gì ăn chưa?
- Hình như còn. Ủa mà về nhà anh hả?
- Vâng, em muốn nấu cơm cho anh ăn, mẹ anh chẳng bảo thỉnh thoảng qua nấu còn gì. - Cười. - Mà em nhắn tin cho Ngọc rồi. Anh không để em nấu là anh phải dẫn em đi ăn ở nhà hàng đó. Hì.
- Ngon hay không ngon, vợ tương lai nấu vẫn là trên hết. Hehe.
Về đến nhà thì lại được phen bất ngờ lần nữa. Cửa thì mở toang hoang.
- Úi giời! - Mẹ tôi đi từ trong ra.
- Ơ, mẹ lên bao giờ thế?
- Cháu chào bác ạ.
- Ừ, Linh Nga đấy à, vào nhà đi cháu. Mẹ vừa lên. Bác sĩ hẹn mai nên mẹ đi vội.
- Thế bố đâu ạ?
- Bố ở nhà, không xin nghỉ làm được. Với lại đợt này bố mày đang lắm việc.
- Vào nhà đi, mẹ đi vứt túi rác.
Tôi với Linh Nga vào nhà. Linh Nga vào bếp, còn tôi đi thay quần áo. Lát sau mẹ tôi vào.
- Có ít đồ tươi mẹ vừa đem lên đấy, bỏ ra mà làm. Mà thôi để mẹ lấy cho. Nấu cơm ăn cho sớm.
- Mẹ vừa lên thì ngồi nghỉ đi đã.
- Cái thằng! Để mẹ vào nấu cùng với con dâu tương lai. Mà đi tắm đi.
Mẹ tôi có vẻ vui, chắc là do Linh Nga đến. Lần này không phải giục mà tự vác xác đến.
- Mẹ, con làm với.
Đề xuất Tiên Hiệp: Nghịch Mệnh Vạn Thế, Ta Đánh Nổ Tiên Đế