"Có bệnh thì phải vái tứ phương. Đáng lẽ ra cô không nên thi vào công ty tôi làm gì, dành thời gian mà điều trị. Cô đâu có thiếu tiền? Đi làm làm gì cho vất vả."
"Bây giờ em chỉ muốn làm những gì em thích, nhìn những gì em muốn nhìn thôi!"
Tôi bối rối, không biết phải động viên cô ta thế nào. Thực ra, khi còn yêu tôi, tôi đã biết cô ta bị bệnh tim từ nhỏ. Trong những năm đó, cô ta cũng có những lúc ốm vặt, phải truyền dịch, khám định kỳ, nhưng bệnh tim không bị ảnh hưởng gì, thậm chí còn có phần nhẹ. Chỉ là tạng người cô ta hơi yếu. Hôm nay nhìn cái giấy suy tim độ 2, tôi giật mình.
"Thật sự, nếu được sống tiếp, thì em là người may mắn. Em cũng không biết mình sống được bao lâu nữa."
"Nói vớ vẩn, cô nói đến chuyện chết chóc làm gì!"
"Em không đùa. Thứ mà em đưa cho anh, em đã đưa rồi. Bức thư đó, em không thể tự tay hủy nó đi được, em không đủ can đảm để làm việc đó. Hồi còn yêu nhau, lúc nào anh cũng che chở cho em, anh ít nói nhưng em cảm nhận được những gì anh dành cho em. Bây giờ em xin anh, em van anh, anh hãy để cho em được nhìn anh, đừng hắt hủi em như vậy. Em biết em có lỗi, nhưng thật sự đây là điều em muốn làm bây giờ. Em không cần anh phải yêu em, không cần anh phải quan tâm đến em, nhưng anh hãy bình thường với em như một người anh, một người bạn được không?" Cô ta khóc đầm đẫm nước mắt.
"Cô ly dị được mấy tháng rồi?"
"Sao anh biết em ly dị?" Cô ta hơi giật mình.
"Tôi cũng mới biết thôi. Cô lấy thằng đó ngay từ sau khi bỏ tôi. Mới ly dị rồi đúng không?"
"Được 3 tháng rồi anh ạ. Hắn ta..."
"Thôi thôi, tôi không quan tâm đến thằng đó, nó chẳng là cái quái gì mà tôi phải quan tâm. Cô không cần nói. Thế giờ bệnh tình như thế, cô định điều trị thế nào?"
"Chắc là phẫu thuật anh ạ, nhưng em không biết tỉ lệ thành công là bao nhiêu phần trăm."
"Gì thì gì cũng phải chữa đi. Còn tôi, cô đã chết trong tôi từ lâu rồi, giờ trong suy nghĩ của tôi cô chỉ còn là cái bóng. Cho nên, nếu muốn làm việc gì đàng hoàng với tôi thì tốt nhất là bây giờ tập trung chữa bệnh đi. Tôi cũng không muốn nhìn thấy cô thê thảm như thế này đâu."
"Sống với chết mong manh lắm, em không hề có ý gì, em chỉ muốn quãng thời gian còn lại em được nhìn anh, được thấy anh thôi."
Tôi im lặng không nói gì. Nhìn cô ta cũng thảm hại, người gầy rộc đi vì bệnh, mặt không trang điểm. Trong tôi cũng có chút động lòng và thương cô ta. Dù gì cũng yêu nhau mấy năm, giờ nhìn cô ta khổ sở thế này tôi cũng thấy tội lắm.
"Em về đây, anh giữ lại bức thư dùm em." Cô ta cầm túi đứng dậy.
Đi ra đến cửa, tôi gọi với lại.
"Này?"