"Gì vậy anh?" Cô ta ngoái lại.
"Về nhà ăn uống cho đầy đủ, thuốc men đều đặn vào, nghĩ ít thôi. Tôi sẽ suy nghĩ về lời đề nghị của cô."
"Vâng." Cô ta nhẹ nhàng, và không thể giấu được sự buồn bã qua câu trả lời. Cô ta quay lưng đi về, để lại tôi ngồi bần thần.
Vì sao chứ? Trong đầu tôi hiện lên bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu băn khoăn. Tôi cảm thấy thương cô ta, một sự thương hại vô cùng lớn. Nhưng trong lòng tôi chưa đủ bao dung, chưa thể bỏ lòng tự trọng để tha thứ cho cô ta. Những gì cô ta đã làm với tôi, nó đã hằn lại trong tim tôi những vết cắt, những vết sẹo mà khó có thể xóa đi được.
Cuộc sống là thế, tôi đã từng nghĩ mình may mắn khi không phải lấy cô ta, đó thực sự là một suy nghĩ chủ quan và có phần thiên về lý trí. Thế rồi tôi cũng phải dần định hình lại bản thân mình ngay lúc này. Tôi yêu Linh Nga, thật sự và rất rất nhiều, yêu cái cách mà cô ấy yêu tôi, không cầu kỳ, không đòi hỏi. Linh Nga là con người hiểu chuyện, là một người tâm lý. Đôi khi chỉ có hai đứa với nhau, tôi cảm nhận được rằng Linh Nga quan tâm đến tôi lắm. Đang ngồi nghĩ vẩn vơ thì đôi tay vòng qua ôm lấy cổ tôi. Ngước lên thì là Linh Nga.
"Uầy, giật cả mình."
"Hì, anh làm gì mà ngồi một mình bần thần thế, em vào cũng không biết."
"Đâu... Tại đang nhớ em mà, nhớ người yêu là phải tập trung chứ. Hề."
"Chỉ khéo nịnh. Mà anh đi làm về lâu chưa?"
"Về cũng được một lúc rồi. Mà anh tưởng hôm nay em về ăn cơm với cái Ngọc nên anh không ghé cửa hàng."
"Nó về quê rồi anh ạ. Em biết anh lại mì tôm hoặc ăn linh tinh nên qua nấu cơm cho anh đấy."
"Cảm động quá, quá cảm động!" Tôi trêu.
"Đừng có tưởng bở nha ông tướng."
"Hay là ở nhà một mình buồn nên mới mò sang đây chứ gì, anh biết nấu cơm chỉ là cái cớ thôi." Tôi cười.
"Có người nấu cơm cho còn không thích, hay anh thích đi ăn phở? Đi đi rồi em điện về mách mẹ."
"À được, hay đi ăn phở đi, phở bò Nam Định cứ phải gọi là..."
"Chỉ được cái mồm miệng đỡ chân tay. Mà anh đứng dậy đi tắm đi, đi làm về lâu rồi mà cứ mặc đồ thế à, em đi nấu cơm. Phở để lúc khác."
"Ừ, mà có cần anh giúp gì không?"