"Anh vào chỉ vướng chân vướng tay em thôi, anh tranh thủ tắm đi."
Tôi đi tắm, còn Linh Nga nấu cơm. Một lúc thì cả hai cũng xong xuôi.
"Em đi tắm đi, rồi ăn cơm cho ngon. Thằng Quân nó bảo anh sáng nay nó không ăn cơm nhà cho nên không phải đợi nó đâu."
"Thế anh dọn cơm giúp em nha."
"Ok sir!"
Lát sau, cô ấy bước từ nhà tắm ra, mặc bộ đồ Doraemon. Lúc này, hình ảnh người con gái của tôi khác hẳn, là hình ảnh một cô gái dễ thương, đôi mắt trong sáng long lanh. Những giọt nước còn đọng lại trên mái tóc của Linh Nga làm tôi cứ nhìn chăm chăm.
"Anh chưa nhìn thấy con gái bao giờ à, gì mà nhìn em ghê vậy?"
"Hôm nay trông dễ thương thế nhỉ." Tôi chống hai tay lên cằm, tỏ vẻ ngưỡng mộ.
"Bình thường em cũng dễ thương chứ bộ. À mà hôm nay em mặc cái bộ này vì anh đấy." Tay chỉ vào bộ quần áo.
"Chả liên quan!"
"Haha, có người ngại kìa. Nhưng mà công nhận anh không mập được như Doraemon, em thích gọi anh là Thỏ hơn."
"Anh toàn thấy người ta đặt biệt danh thỏ cho con gái chứ có đặt cho con trai đâu."
"Thì anh là người đặc biệt mà, đặc biệt với em nữa." Linh Nga tiến lại ôm lấy cổ tôi.
"Anh biết. Mà này! Em yêu anh nhiều không?"
"Nhiều, mà cũng ghét nhiều lắm. Hì. Nhưng sao anh lại hỏi thế, có gì không ổn à anh?"
"Đâu có, anh hỏi em yêu anh nhiều cỡ nào để anh còn biết đường."
"Biết đường làm gì cơ ạ?"