Anh lúc nào cũng tiền tiền, em không như anh nghĩ đâu." Nó ái ngại.
"Lại còn giả bộ làm trò. Vào ăn cơm luôn đi."
Nó lật đật bỏ đôi dép rồi chạy tọt vào bên trong.
"Ơ, chị Linh Nga, chị ở đây à. Em chào chị." Nhăn nhở cười!
"Ừ, ngồi ăn cơm luôn đi em, anh chị cũng vừa mới ăn thôi."
"Khiếp, dạo này ông anh nhà em cứ như vua ấy, sướng nhất đại ca rồi còn gì. Đi làm về có người nấu cơm cho ăn, phục vụ đến tận răng thế này bảo sao đợt này dễ tính."
"Mày còn nói nhiều nữa anh đuổi về đấy." Tôi dọa.
"Hề hề, em mời anh chị ăn cơm."
"Ăn nhiều vào nhé." Linh Nga gắp cho nó miếng thịt vào bát.
"Chị cứ kệ em. Mà anh chị bao giờ cưới thế?"
"Mày toàn hỏi chuyện đâu đâu. Anh cưới hay mày cưới. Mà hai đứa dạo này thế nào."
"Vẫn thế anh ạ, nhưng Ngọc nó trẻ con lắm."
"Gớm, ông người lớn chắc, suốt ngày chành chọe nhau chứ gì."
"Nhưng mà cãi nhau một lúc rồi lại thôi ấy mà."
"Đúng là phường chèo." Tôi vừa trêu vừa cười. "Hay hai đứa cưới trước đi, anh chị cưới sau."
"Không được, lấy nhau về rồi nhìn nhau mà sống à anh."
"Học hành cho cẩn thận nhé, rồi đi làm. Yêu thì yêu nhưng hai đứa bảo ban nhau mà học tập." Linh Nga nhắc.
"Dạ vâng. Em biết mà."
Cơm nước xong xuôi, Linh Nga thu dọn, còn tôi và thằng Nhật ra ngoài ngồi nói chuyện.
"Anh, anh cho em mượn mấy trăm." Nó gãi đầu bối rối.
"Anh biết ngay mà, mày vác mặt sang đây chỉ có một là bác lên chơi, hai là xin tiền. Bố mẹ một tháng cho bao nhiêu?"
"2 triệu rưỡi anh ạ, nhưng mà tiền ăn, tiền nhà, rồi tiền linh tinh xe cộ nữa, bla, bla."
"Thôi, không phải giải thích. Có cái tiền phí yêu quan trọng nhất thì mày không nói. Lấy bao nhiêu?"
"Mấy trăm thôi anh ạ, vì cũng gần cuối tháng rồi."
"Đây, 500k. Anh không tiếc tiền cho mày, nhưng mà bố mẹ ở nhà cũng làm vất vả, chi tiêu cho nó hợp lý. Cũng nói thẳng với người yêu là nhiều lúc không có tiền, không phải lúc nào cũng đi chơi được. Anh thấy hai đứa chúng mày hay la cà quán xá, phim phủng lắm đấy."