"Dạ vâng, em biết rồi."
"Gì thì gì dưới mày còn một đứa em, bố mẹ cũng có lúc khó khăn, cố gắng lo đầy đủ cho mày đi học là tốt rồi. Đừng nhìn vào những đứa nhà giàu, nhà mình bình thường thì mình phải cố gắng."
"Vâng."
"Nói xong có thấm vào đầu được cái gì không. Ngày trước mày cứ nói với anh là em có thằng bạn nhà nó thế này thế kia. Đấy là bố mẹ nó giàu chứ không phải nó giàu."
"Thì em cũng cố gắng để kiếm tiền cưới vợ chứ."
"Anh thì không như mày, anh kiếm tiền để vợ nó cưới anh. Hiểu không? Khẳng định được mình đi đã rồi nói."
"Anh em bàn chuyện gì mà căng thẳng thế?" Linh Nga đi từ trong ra cầm theo đĩa hoa quả.
"Có gì đâu chị, chuyện đàn ông với nhau ấy mà."
"À chị ơi, em trai chị bao nhiêu tuổi rồi?" Nhật hỏi.
"Em trai chị hả. Đang học lớp 11 rồi, được cái nó cũng ngoan."
"Ngoan giống chị không?" Cười.
"Tất nhiên, em trai chị vừa đẹp trai, học giỏi, là hot boy ở trường cấp 3 ở quê đấy."
"Hì, giống anh Tùng hồi cấp 3, chỉ khác là anh Tùng học dốt với xấu trai thôi."
"Ơ cái thằng này, vạch đầu gối cho người xem lông chân đấy à. Đuổi về bây giờ."
"Vậy mà giờ trông không đến nỗi nào nhỉ." Linh Nga cứ lấy tay bụm miệng cười.
"Hai chị em nhà này giỏi thật, để xem vài năm nữa bằng tuổi anh mày có phong độ bằng anh bây giờ không nha."
"Em nghĩ là bây giờ anh hơi tự tin. Bây giờ anh là hoa có chủ rồi, sắp tàn rồi anh ơi!" Nhật nó lại đá xoáy.
"Em cứ làm như chị ác lắm không bằng ấy. Anh này." Linh Nga quay sang tôi. "Sau này cưới nhau về anh không phải làm gì đâu, chỉ việc nấu cơm, rửa bát với quét nhà thôi."
"Anh đi chết đây."
"Hề, thôi em đi về đây."