Cố gắng lên, vừa là cơ hội, vừa là ngưỡng cửa cuộc đời của mình đấy."
"Vâng. Thế anh yêu chị em lâu chưa ạ?"
"Mới được một thời gian thôi."
"Thế ạ, chị nhà em ngoan lắm đấy. Em cũng hơi bất ngờ, hôm qua chị gọi điện về bảo nay dẫn anh về em giật mình. Bà này cứ ngầm ngầm mà ghê phết. Hề hề."
"Bình thường hiền lắm à?"
"Vâng, hiền khô luôn í, chẳng bao giờ cãi lại bố mẹ, mà chị cũng thương em lắm. Bố mẹ em tin tưởng với lại yên tâm về chị lắm. Anh chắc phải có gì đặc biệt thì chị em mới yêu đấy nhỉ?"
"Anh hả, cũng như bao ông kiến trúc sư quèn thôi, có gì mà đặc biệt."
"Trong tưởng tượng của em, anh là một người tóc dài, râu ria xồm xoàm, quần áo lượt thượt cơ," cười.
"Thế em chưa thấy KTS nào như anh à?"
"Tại ở gần nhà em đây này, có ông KTS đi làm ở Hà Nội về, trông lúc nào cũng ngầu lắm. Còn anh thì không ngầu, đầu tóc gọn gàng, có râu nhưng lại cạo sạch, quần áo chỉn chu nên em hơi bất ngờ."
"Anh đi làm công sở, với lại phong cách của anh thích gọn gàng. Hồi sinh viên anh có để tóc dài, chứ đi làm rồi thì không."
Tán gẫu dăm ba câu thấy thằng cu này ăn nói cũng lễ phép, dễ gần, ngoan ngoãn. Và nó cũng có vẻ mến tôi.
Sáng hôm sau cu Thành đi học, bố mẹ Linh Nga ở nhà.
"Hai đứa đi chùa với mẹ không?" bác gái hỏi.
"Mẹ lên chùa à, thế đợi con tí, anh, anh đi cùng không?"
Đề xuất Voz: Ma xô xe trên đèo Hải Vân